BÁO CÁO ĐIỀU TRA VỀ ÔN TRI DIÊN! Nghiên Thời Thất nghe thấy tiếng động bèn ngồi nghiêm chỉnh, không lên tiếng. Có vẻ như nhân viên và người đàn ông của cô đang cùng tiến vào.
Cô gái đi sau lưng Tần Bách Duật mặc đồ công sở màu đen, trên cổ áo sơ mi trắng cài một chiếc khuy anh đào màu đỏ, tăng thêm sức sống cho trang phục đơn giản của cô ta.
Tần Bách Duật đi đến trước bàn làm việc, trao cho Nghiên Thời Thất một cái nhìn dịu dàng.
Sau đó, anh đặt tài liệu trên tay xuống bàn, nói với cô gái đi cùng suốt đoạn đường: “Không cần tốn thời gian, tôi đã xem qua bản kế hoạch rồi, có thể tiến hành ngay.”
“Nhưng, tôi vẫn cảm thấy chưa đủ hoàn hảo, hay là... Tôi lại làm một bản nộp cho ngài xem?”
Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh, lắng tai nghe họ trò chuyện.
Cô không hiểu nội dung cụ thể, có điều, cô gái này có tính cầu toàn, đúng là làm người khác chú ý.
Tổng Giám đốc đã bảo có thể tiến hành, vậy mà cô ta còn thấy chưa ổn thỏa.
Đây là người theo chủ nghĩa hoàn hảo!
Vẻ mặt của đối phương hơi buồn phiền, kiên định nói hết câu, mà ánh mắt của anh vẫn bình tĩnh như thường, giọng điệu khoan thai: “Nghị quyết trong cuộc họp đã thông qua, nếu cô có ý kiến khác, sao ban nãy không phát biểu?”
“Tôi...”
“Ra ngoài đi.” Anh lạnh lùng nói, không lộ vui giận.
Dường như cô ta vẫn không cam lòng, nhưng trông thấy gương mặt thờ ơ của anh thì chỉ đành mím môi từ bỏ.
Lúc quay người, cô ta mới bắt gặp bóng dáng trên xô pha.
Ban nãy cô ta và Tổng Giám đốc bước vào, không hề chú ý trên xô pha gần bức tường còn có một người đang ngồi.
Cô gái này là người mẫu Nghiên Thời Thất?
Lúc rảnh rỗi, cô ta cũng xem tin đồn trên Weibo. Gần đây có rất nhiều tin tức về người này.
Đối diện với đôi mắt kinh ngạc của cô ta, Nghiên Thời Thất khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu thay lời chào.
Có lẽ biết mình thất lễ nên cô ta vội vàng thu lại biểu cảm, nhìn về hướng khác rồi đi ra ngoài.
Mãi cho tới khi bóng dáng kia biến mất sau cánh cửa, Nghiên Thời Thất mới chuyển tầm mắt.
Nói thế nào nhỉ, ánh mắt ban nãy khi đối phương nhìn mình làm cô thấy không thoải mái.
Ánh mắt quét hai vòng trên người cô, lại còn nhếch mép bóng gió, để lộ mấy phần coi thường khó hiểu.
“Cô ta là tổng thanh tra của bộ phận kế hoạch, Trang Yên!”
Không biết Tần Bách Duật đã đến bên cô từ bao giờ, anh chống một tay lên xô pha, cúi xuống nói khẽ thân phận của đối phương bên tai cô.
Cô không quan tâm đến việc người kia là ai. Dù có là tổng thanh tra thì chẳng phải cô ta cũng cần báo cáo công tác với người đàn ông của cô hay sao?
“Ừ, buổi trưa em muốn ăn gì?”
Anh ngồi kề bên cô, cầm tay cô một cách rất tự nhiên rồi đặt lên đầu gối của mình.
Anh không trả lời, dáng ngồi trên xô pha vô cùng cao ngạo, vắt hai chân nhìn thẳng về phía trước.
Sau một hồi im lặng, anh quay sang nhìn cô, đôi mắt u ám như sóng nước nhuốm màu mực, môi mỏng hé mở: “Có báo cáo điều tra về Ôn Tri Diên rồi!”
Đôi mắt dịu dàng của anh lặng lẽ nắm bắt nét mặt của cô. Thật ra lúc xem báo cáo, bản thân anh cũng rất ngạc nhiên.
Nhưng bản báo cáo này vô cùng chi tiết. Tất cả lí lịch từ khi Ôn Tri Diên chào đời cho đến hiện tại đều được ghi lại. w●ebtruy●enonlin●e●com Nội dung không có bất cứ điểm nào đáng ngờ.
Nghiên Thời Thất cầm lấy di động của anh, sau khi đọc xong toàn bộ ghi chép điều tra trên đó thì im lặng rất lâu.
Ôn Tri Diên sinh ra tại một bệnh viện trực thuộc trường Y ở Đế Kinh, ngay cả bác sĩ, y tá phòng sinh và phụ trách đỡ đẻ đều có thông tin cụ thể.