ĐỘI TRƯỞNG KHÔNG CHA KHÔNG MẸ! Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, mãi đến gần tám giờ mới đặt đũa xuống.
Thanh toán xong, họ vừa ra đến cửa thì trong quán xảy ra chuyện.
Hôm nay Nghiên Thời Thất mặc áo khoác dạ dài đến đầu gối, lúc băng qua sảnh để ra khỏi quán lẩu, vì bàn nào cũng ngồi kín khách, nên áo khoác của cô vô tình quẹt phải đĩa rau của bàn bên, rơi “cạch” xuống đất.
Nghe thấy tiếng động, cô giật mình ngoái nhìn, liền thấy một đống rau xanh rơi vương vãi bên chân mình.
Doãn An Táp đi mấy bước mới nhận ra Nghiên Thời Thất không đuổi theo, quay lại thì thấy cảnh này.
“Thành thật xin lỗi!” Nghiên Thời Thất đứng lại, ngước mắt lên, áy náy xin lỗi những vị khách đang ngồi ăn ở bàn đó.
Bàn này có bốn người, ba nam một nữ. Cô gái đã bị che khuất, cô không thấy được mặt.
Mọi người đều khẽ ngẩn người trong giây lát. Một chàng trai cúi đầu nhìn xuống đất, gãi đầu, “Trời ơi, cải cúc của tôi…”
Nghiên Thời Thất không trốn tránh. Thấy đối phương tỏ ra đau lòng, cô chậm rãi ngồi xuống, vừa nhặt rau rơi vương vãi dưới đất lên, vừa nói, “Thật xin lỗi, là tôi không để ý, tôi đền cho các anh đĩa rau khác nhé.”
“Tiểu Lục, mẹ nó, cậu chỉ biết ăn, mau nhặt phụ!” Lúc này, có người trên bàn làu bàu.
Tiểu Lục chính là anh chàng nói cải cúc khi nãy.
“Chậc!” Tiểu Lục chép miệng rồi cũng ngồi xuống, nhặt từng cọng cải cúc dưới đất, mặt mày đầy đau lòng.
Cải cúc rất được yêu thích trong thôn của bọn họ!
Ngay cả Doãn An Táp cũng vội vàng ngồi xuống nhặt phụ. Cũng vì chuyện này mà dẫn đến sự chú ý của nhiều người trong quán.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là chuyện lớn, hai bên đều không tranh cãi dữ dội, cho nên người xem náo nhiệt chỉ liếc sơ qua mấy cái rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn lẩu.
Nghiên Thời Thất cứ cúi đầu nhặt rau, Tiểu Lục cũng nhặt. Thấy sắp nhặt xong, lúc này cậu ta mới ngước lên nhìn Nghiên Thời Thất và Doãn An Táp.
Trong chớp mắt này, cậu ta hô lên, “Ôi mẹ ơi!”
Giật mình vì câu “Ôi mẹ ơi” của cậu ta, Nghiên Thời Thất đánh rơi hai cọng rau trên tay.
Doãn An Táp thì cầm rau nhìn Tiểu Lục, thói quen gặp ai cũng gọi mẹ như thế có phải không tốt lắm không?!
“Đội… đội trưởng, cô ấy là họ hàng của cô hả?”
Lúc này, Tiểu Lục nghiêng đầu nhìn qua cô gái duy nhất trên bàn ăn, cầm cọng cải cúc chỉ chỉ Nghiên Thời Thất.
Nghiên Thời Thất: “…”
“Tiểu Lục, đầu cậu bị úng nước đúng không! Họ hàng nào của đội trưởng chứ!” Người nói câu này vẫn là người vừa rồi quở mắng Tiểu Lục.
Bọn họ đều biết là đội trưởng không cha không mẹ!
Chính đội trưởng nói cô ấy trưởng thành ở cô nhi viện!
Nghiên Thời Thất cũng từ từ ngẩng đầu lên bởi hành động giật mình của Tiểu Lục, nhìn theo tầm mắt cậu ta. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Trước bàn, hình ảnh cô gái mặc áo da quần da màu đen gác chân trái lên ghế, tay cầm ly bia một cách tiêu sái bất thình lình lọt vào mắt cô.
Ánh mắt Nghiên Thời Thất đông cứng lại.
Còn cô gái kia đang uống một hớp bia, cũng giật mình khi liếc qua Nghiên Thời Thất.
Bọn họ nhìn nhau, đôi mắt hoa đào của hai người gần giống như đúc, ngay cả độ xếch của đuôi mắt cũng giống y hệt.
Đuôi mắt và mi tâm cứ như được điêu khắc tỉ mỉ từ bút vẽ của cùng một bậc thầy.
Giờ phút này, tiếng ồn ào trong quán ăn dường như chỉ còn văng vẳng bên tai. Nghiên Thời Thất cầm rau đứng dậy, Doãn An Táp ở bên cạnh cũng nhìn cô gái áo đen kia chăm chú, liên tục liếc qua liếc lại giữa hai người.
Giống quá, không giống bảy tám phần thì ít nhất cũng giống bốn năm phần.