Người Dấu Yêu Ơi

Chương 346



ANH RỂ THẬT GIẢO HOẠT!
Nghiên Thời Thất không giấu giếm Ôn Tranh, gửi thẳng báo cáo điều tra liên quan đến Ôn Tri Diên trên di động cho cô.

Ôn Tranh nhanh chóng mở ra xem, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ. “Đúng là trước kia chị thuê cơ quan tư pháp này đứng ra làm giám định. Nhưng thông tin của chị đã bị ém đi sao?”

Dứt lời, cô quay sang nhìn Nghiên Thời Thất, ánh mắt vô cùng bối rối.

Là ai đây!

Sau khi cô gặp chuyện không may, lại còn che giấu thông tin của cô.

Đồng thời Ôn Tranh cũng phát hiện ra một điểm đáng ngờ, “Bản báo cáo này ghi rất chi tiết lí lịch của Ôn Tri Diên, nhưng không hề điều tra tình hình tài sản của cô ta. Vậy là có người đang bao che cho cô ta.”

Nghe Ôn Tranh nói, Nghiên Thời Thất cũng cảm thấy Ôn Tri Diên bí ẩn không thể lường được.

Cô thở dài, nét mặt vô cùng nghiêm túc, “Không sao, một khi đã làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Em sẽ đi xét nghiệm. Nhưng như chị nói, kể cả khi chúng ta không có quan hệ máu mủ, em vẫn coi chị là chị gái em. Chờ đến khi thu xếp ổn thỏa công việc sắp tới, em sẽ quay về Lệ Thành, bắt đầu từ nhà họ Nghiên. Em cũng muốn biết, rốt cuộc những năm qua bọn họ che giấu điều gì, thật sự đã chu cấp cho Ôn Tri Diên bao nhiêu tiền.”

Cô sẽ không để Ôn Tranh lẻ loi bước đi trong cuộc đời này nữa. Nếu đã gặp được nhau, cô cũng muốn cùng chị tìm kiếm sự thật.

Kể cả nếu cô thật sự là con gái nhà họ Ôn, thì tại sao cô lại lớn lên trong nhà họ Nghiên!

Ông Nghiên và bà Liên đã biết đến sự tồn tại của Ôn Tri Diên từ lâu, vậy họ ôm suy tính gì mà lại nuôi dưỡng cô.

Không bao lâu sau, Ôn Tranh rời đi, nói rằng muốn về Giang Nam một chuyến. Sau khi chào tạm biệt Nghiên Thời Thất, cô một mình rời khỏi Dung Thúy Viên.

***

Có lẽ nghe thấy tiếng đóng cửa, đúng lúc này Tần Bách Duật và Lãnh Dịch Trì cũng đi ra sau khi ngồi một lúc lâu trong phòng sách.

Thấy chỉ còn mình Nghiên Thời Thất trong phòng khách, Lãnh Dịch Trì nhìn ra cửa phòng, thắc mắc hỏi: “Cô ấy đi rồi sao?”

Nghiên Thời Thất gật đầu, “Chị ấy nói có việc nên phải đi một thời gian, nhờ em chuyển lời cho anh rể, hi vọng tạm thời anh giấu kín chuyện chị ấy còn sống, kể cả... với Lãnh Dịch Diêm!”

Đây là điều Ôn Tranh nhắn nhủ cô trước khi đi. Nghiên Thời Thất không muốn thất tín với chị, nên nhắn lại với Lãnh Dịch Trì vô cùng nghiêm túc.

Nghe xong, đôi mắt anh ta thoáng lóe lên nét bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì thấy việc này cũng hợp tình hợp lí.

Nếu cô ấy muốn để người nhà họ Ôn biết, có lẽ đã không trốn tránh suốt năm năm qua.

Lãnh Dịch Trì đồng ý với Nghiên Thời Thất. Có điều, anh ta bỗng cảm thấy, từ ngày hôm nay, có lẽ nhà họ Ôn sẽ không còn yên ổn được nữa.

Năm đó, rốt cuộc vì sao Ôn Tranh lại gặp tai nạn?

Anh ta cũng muốn âm thầm cử người điều tra xem thế nào.

Có lẽ nên tìm Duệ Tu giúp đỡ, dù sao đó cũng là cơ quan trực thuộc cảnh sát. Hơn nữa còn có thể lần theo vết tích từ hồ sơ trực năm đó của cảnh sát giao thông.

***

Ba giờ chiều, sau khi mọi người cùng ra ngoài ăn cơm, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật quay về khách sạn Tần thị trước.

Lúc lên xe, cô ngây ngẩn cả người, chốc chốc lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ, thơ thẩn nhìn vô định.

Bây giờ, cô ngồi trong phòng khách, ôm gối tựa xô pha, nét mặt vẫn bần thần.

Anh rót một cốc nước ấm, đặt lên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh rồi kéo cô vào lòng.

“Ngoan, đừng nghĩ nữa, cuối cùng rồi sự thật sẽ sáng tỏ thôi!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Lời an ủi dịu dàng của anh làm cho suy nghĩ của Nghiên Thời Thất dần ổn định lại. Cô dựa lên bờ vai anh, cảm nhận rõ mùi thuốc lá mát lạnh, và hương thơm thoang thoảng trên người anh đang dần dần xoa dịu cảm giác bất an của cô.

Cô cọ nhẹ trán mình vào cổ anh, thì thầm: “Anh có biết hôm nay Ôn Tranh nói gì với em không?”

Cô sẽ không giấu giếm anh. Khi cô định kể lại từ đầu đến cuối thì anh trầm giọng trả lời, “Anh biết, di động của Lãnh Dịch Trì đặt trên bàn trà.”

Nghiên Thời Thất nhớ lại liền hiểu ra.

Chẳng trách di động của Lãnh Dịch Diêm lại được đặt ngay cạnh chai nước khoáng, hóa ra là đang nghe trộm toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.

“Anh rể thật là giảo hoạt!”