ÍT NHẤT CŨNG PHẢI ĐỀN EM CHO ANH! Nghiên Thời Thất rưng rưng nước mắt nhưng không khóc, khi thấy Tần Bách Duật gật đầu thì buông thõng hai bàn tay đang siết chặt lại.
Chỉ trong chớp mắt này, ngón tay của anh run bần bật.
Nghiên Thời Thất không nói gì, nghiêng người bước từng bước tới trước mặt anh, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như biển của anh. Cô đưa tay choàng lấy vai anh, nhắm mắt lại tựa vào ngực người đàn ông kiên cường này.
Anh không nhúc nhích, để cô ôm mình.
Không khí xung quanh chìm vào trầm mặc vì thời khắc đầy đau thương này.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao khi ngủ cùng cô, anh Tư không bao giờ cởi quần áo.
Có lẽ là vì trên người anh chằng chịt những vết thương đi.
Cô lặng lẽ ôm anh. Mục Nghi đứng phía xa nhìn thấy cảnh này, vội vàng quay đi.
Mặc dù không biết bọn họ đang nói gì, nhưng không khí giữa hai người không giống mọi khi lắm.
Nghiên Thời Thất cảm thấy Tần Bách Duật đang kìm nén cảm xúc xao động của mình, vì cô ôm anh chặt như vậy nhưng anh cũng không ôm lại cô.
Cô giậm giậm chân, hờn dỗi ấp úng nói: “Anh Tư, em lạnh quá...”
Nghe cô kêu lạnh, dường như anh cũng không còn do dự nữa, đưa tay ôm lại cô, khiến cái ôm này trở nên càng thêm ấm áp.
Anh ôm cô rất chặt, như muốn khảm cô vào trong xương tủy mình vậy.
Cái ôm này rất dài.
Đến tận khi mặt trời ngả về Tây, hoàng hôn trải rộng chân trời, thôn xóm vắng lặng càng trở nên tiêu điều đáng sợ.
Nghiên Thời Thất vùi đầu vào hõm vai anh, mềm giọng nói: “Anh Tư, người bạn cũ mà anh nói, chính là bản thân anh sao?”
Mười bốn năm trước gặp nhau, mười bốn năm sau yêu nhau, hai cuộc đời của hai con người hoàn toàn khác nhau lại bện nên một sợi dây số phận quấn quýt từ lâu.
Anh mang cô đến núi Bình Túc là muốn tìm lại quá khứ của bọn họ, cũng là muốn nói lời từ biệt với quãng đời đó.
Ngay cả cô là người đầu gối tay ấp của anh còn không nhận ra anh chính là người thiếu niên ăn mày kia, thì có thể tưởng tượng được khoảng thời gian đó đối với anh dằn vặt cỡ nào.
Nhưng anh là anh Tư, là người cô yêu, cho dù có gặp chuyện khó khăn khổ sở tới đâu, cho dù bị cô nhận lầm là ăn mày, thì anh vẫn là người yêu duy nhất của cô.
“Ừ, là anh.” Tần Bách Duật im lặng rất lâu mới thốt lên một câu.
Giọng anh rất khàn, nhớ tới năm hai người gặp nhau, nỗi hận sâu trong xương tủy anh đều không kiềm chế được mà tràn ra. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Anh hận tất cả mọi chuyện xảy ra trong 117 ngày đó, nhưng lại cảm thấy may mắn, nhờ vậy anh mới gặp được cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp lại thuần khiết kia.
Ngày thứ năm sau khi anh bị bắt lại, người nhà họ Tần đã tìm được anh.
Nhờ cuộc điện thoại của cô bé, bọn họ cuối cùng cũng dừng việc mò kim đáy bể, cứu được cậu chủ nhỏ bị phe đối địch bắt đi nhân lúc nhà họ Tần có nội loạn.
Năm đó nhà họ Tần rất loạn, bởi vì vợ chồng ông chủ Tần và cậu hai Tần gặp tai nạn máy bay mà mất mạng ngoài biển lớn.
Cũng trong năm đó, Tần Bách Duật mười lăm tuổi, mất cha mẹ và anh Hai, lại bị kẻ thù bắt cóc, giam giữ ở vùng núi nghèo khó hẻo lánh này...
***
Mười phút sau, Nghiên Thời Thất kéo anh trở lại nhà xe di động.
Bầu trời ngoài cửa sổ dần tối lại, đèn trong xe lại rất ấm.
Cô không vào sâu trong thôn Bình Túc. Từng ngọn cây cọng cỏ tiêu điều nơi này có lẽ là hồi ức anh không muốn nhớ tới nhất, không cần thiết phải vạch lớp mạng che vết thương của anh ra.
Trong nhà xe di động, cô kéo anh vào phòng ngủ, xoay người đóng cửa lại.
Hai người ngồi lặng im bên giường, không ai lên tiếng.
Cô đang tìm đề tài để nói, còn anh thì đang chờ cô.
Một lúc lâu sau, cô cắn nhẹ môi, khép mắt lẩm bẩm, “Vì giúp anh gọi điện thoại mà em làm mất di động.”
Ánh mắt sâu thẳm của khẽ lóe lên, anh nhìn gò má mềm mại của cô, mấp máy môi, giọng nói đã khôi phục được vẻ trầm ấm mạnh mẽ, “Anh đền cho em.”
Nghiên Thời Thất ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhanh dời mắt, cô hít hít mũi, cực kì nghiêm túc nói: “Đền cũng không nổi, cái điện thoại kia đắt lắm đấy. Ít nhất... cũng phải dùng bản thân anh đền cho em.”
Một câu nói đã bộc lộ tình cảm của cô.
Cô không để bụng quá khứ của anh, cũng không ngần ngại yêu thương anh.