Người Dấu Yêu Ơi

Chương 403



RỐT CUỘC EM CÒN HI VỌNG CÁI GÌ?
Sau khi Hàn Vân Đình lên tiếng, Mặc Lương Vũ ôm eo Lăng Mật, kéo chiếc ghế dựa mềm ra, nhìn cô ta khẽ nhắc, “Em ngồi đây đi.”

Cậu ta xếp cho Lăng Mật ngồi cạnh Hàn Vân Đình, cũng là chỗ cách xa Tần Bách Duật nhất.

Lăng Mật khẽ gật đầu, lúc ngồi xuống thì ánh mắt chạm phải Nghiên Thời Thất đang liếc nhìn cô ta.

Tuy nhiên, ánh mắt có vẻ bình tĩnh của cô ta chỉ nhìn cô chừng một giây liền nhanh chóng quay đi, sau đó dừng lại ở Tần Bách Duật.

Lăng Mật mím môi, khuôn mặt mệt mỏi dường như có vài phần phức tạp, “Duật, chuyện chú Mạc, anh đừng quá đau buồn. Sinh lão bệnh tử đều là lẽ thường.”

Duật, thật chói tai!

Nghiên Thời Thất khẽ thở dài, đôi mắt trong veo nhìn Lăng Mật kín đáo dò xét.

Khi cô ta nói xong, mọi người ngồi trước bàn không ai lên tiếng.

Mặc Lương Vũ sợ Lăng Mật khó xử, nhanh chóng lên tiếng làm dịu không khí, “Anh Tư, hôm nay Tiểu Mật không khỏe, sáng nay vừa từ bệnh viện trở về thì vội đến đây tham dự tiệc cảm ơn, anh đừng trách cô ấy.”

Dứt lời, Mặc Lương Vũ bị Hàn Vân Đình đá cho một cái dưới gầm bàn.

Cậu ta nghiêng người, nhướng mày nhìn anh, vừa định thắc mắc thì Hàn Vân Đình đã ném hộp thuốc lá lên bàn. Anh châm một điếu thuốc, rít một hơi, nhả khói thuốc ra rồi nói: “Nếu cảm thấy không khỏe thì tội gì phải chạy đến tận đây”.

Anh cố ý nói cho Lăng Mật nghe.

“Không sao.” Lăng Mật mỉm cười, vẻ mặt sầu thảm giãn ra một chút, “Việc của Duật quan trọng hơn.”

Nghiên Thời Thất: “…”

Hoàn cảnh không thích hợp, cô không thể tức giận.

Nghiên Thời Thất khó khăn lắm mới đè nén được những cảm xúc của mình, kéo lòng bàn tay của anh, thấy anh nhìn mình liền nói, “Qua bên kia đi dạo một lát đi anh?”

Từ đầu đến giờ anh vẫn chẳng nói chẳng rằng, nghe cô nói liền cong khóe miệng, đứng dậy, tiện thể kéo cô lên, ánh mắt dịu dàng: “Được, anh đi cùng em.”

Những người đang ngồi tại đó: “...”

Sắc mặt của Lăng Mật cứng đơ.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Từ lúc cô ta xuất hiện đã nói mấy câu, tất cả đều giống đá chìm xuống biển, không nhận lại được bất cứ phản hồi nào của anh.

Ngay cả khi nghe nói sáng nay cô ta đến bệnh viện, anh cũng không nhìn cô ta lấy một giây.

Tình cảm hơn hai mươi mấy năm qua thật sự không thể sánh bằng với một lời nói, một ánh mắt của Nghiên Thời Thất sao?

Mặc Lương Vũ lúc này không chớp mắt thu mọi biểu cảm của Lăng Mật vào đáy mắt. Nhìn khuôn mặt tối sầm ghen tị và thất vọng khó che giấu, trái tim cậu ta như bị người đấm mạnh vào, vô cùng khó chịu.

Từ trước đến giờ cô chỉ có thể nhìn thấy anh Tư, nhưng lại không nhìn thấy cậu ta luôn ở bên cạnh dừng chân chờ đợi.

Ngay cả giờ phút này, hình bóng anh Tư và chị dâu nắm tay nhau rời đi vẫn ngưng đọng trong mắt cô. Cô thật sự không thể nhìn thấy mình sao?

Tim Mặc Lương Vũ lập tức héo rũ trong biển hoa.

Lời thề son sắt vào buổi sáng lúc này bỗng trở nên thật nực cười.

Qua làn khói thuốc, Hàn Vân Đình quan sát ánh mắt si tình của Lăng Mật, thở dài, rời mắt đi âm trầm nói: “Em cũng lớn rồi, làm việc vẫn không có chừng mực như vậy, có đáng không.”

Câu nói này không biết là nói Mặc Lương Vũ hay Lăng Mật, hay là cả hai.

Nói xong, Hàn Vân Đình đứng dậy nhìn Kiều Kình, hai người lần lượt rời khỏi khu vực nghỉ ngơi.

Giờ nơi này, chỉ còn lại Lăng Mật và Mặc Lương Vũ trơ mắt nhìn nhau.

Mặc Lương Vũ nhìn bao thuốc trên bàn, bực bội vò tóc, cầm hộp thuốc lá trên tay cười nhạo, “Chẳng phải anh đã bảo em đừng đến còn gì? Anh chỉ không hiểu, rốt cuộc trong lòng em đang hi vọng điều gì?”

Trong lúc nói chuyện, cảm xúc của Mặc Lương Vũ thoáng mất kiểm soát. Hộp thuốc lá trong tay bị cậu ta bóp nát đến biến dạng.