THẬT SỰ KHÔNG BIẾT ĐIỀU! Không muốn để ý đến trí tưởng tượng phong phú của Kiều Phỉ Bạch, Nghiên Thời Thất lặng lẽ nhìn cô ta chăm chú, trong ánh mắt lộ ra vẻ thương hại, “Cô ấu trĩ như vậy, chẳng trách lại thất bại thảm hại.”
Kiều Phỉ Bạch: “...”
“Nghiên Thời Thất, ý cô là gì? Cô cho rằng mình xứng với người đàn ông như cậu Tư chắc? Không tự nhìn lại thân phận của mình, cô chỉ là con hát bất tài mà thôi!”
Dứt lời, Kiều Phỉ Bạch bèn dùng đôi mắt tràn ngập khinh thường đảo hai vòng trên người Thời Thất.
Sau đó, cô ta nghe thấy Nghiên Thời Thất đáp trả: “Coi thường ‘con hát’ như vậy, sao cô còn chọn một con hát làm bạn trai? Hóa ra tiêu chuẩn dạy dỗ con cái của nhà họ Kiều lại kém như vậy à?”
Không muốn lãng phí thời gian với cô ta, Nghiên Thời Thất nói xong bèn bước qua cánh cửa, định quay về sảnh tiệc.
Đúng lúc này, Kiều Phỉ Bạch trong nhà vệ sinh đột nhiên xông đến, tiếng giày cao gót gấp gáp nện xuống nền đất vô cùng chói tai.
Nghiên Thời Thất quay lại theo bản năng, cảnh giác quan sát hành động của cô ta, đang đề phòng cao độ thì Kiều Phỉ Bạch ngã sấp xuống trước mặt cô.
Ít nhất trong mắt Nghiên Thời Thất, đây không phải là ngã giả vờ. Động tác của cô ta vô cùng tự nhiên, cả người ngã nhào xuống, ngay cả búi tóc gọn gàng cũng vì vậy mà rối tung lên.
Sau đó, một tiếng thét chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ vang lên, khiến tất cả mọi người đều giật mình.
“Á...”
Hành lang này thông với sảnh tiệc. Khi tiếng thét chát chúa của Kiều Phỉ Bạch vang lên, Nghiên Thời Thất nhận thấy rõ ràng sảnh tiệc ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ.
Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi làm người ta khiếp sợ, ai nấy đều muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người vòng qua khúc quanh từ sảnh tiệc, ngước mắt lên thì bất ngờ bắt gặp cảnh tượng trên hành lang.
Nghiên Thời Thất mặc đồ trắng đứng ở chính giữa, một người phụ nữ ngồi bất động trước mặt cô. Qua dáng vẻ của hai người, có vẻ như người dưới đất bị đánh.
Tần Bách Ngạn đi tới đầu tiên, bắt gặp bóng dáng của Nghiên Thời Thất, sắc mặt lập tức thoáng khó chịu.
Anh sải bước tiến vào. Phụ nữ tranh chấp cãi vã nhau không phải là chuyện hiếm, nhưng nếu không biết chọn người chọn dịp thì quá là không biết điều.
Lúc Tần Bách Ngạn đến gần, viền mắt Kiều Phỉ Bạch đỏ ửng lên. Cô ta ngẩng lên nhìn Nghiên Thời Thất, đáng thương từ tốn nói: “Nghiên Thời Thất, Bùi Đường ở bên tôi là do anh ấy lựa chọn, vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Dù cô có đánh tôi thì anh ấy cũng không quay về bên cô đâu, cô vẫn không hiểu sao?”