Người Dấu Yêu Ơi

Chương 455



ĐÚNG THẬT LÀ CÓ CHÚT Ý NGHĨ!
Ôn Tranh đưa ra quyết định như vậy khiến cho Lãnh Dịch Trì vô thức nhíu mày.

Anh rũ mắt nhìn hộp thuốc lá trong tay rồi khẽ vuốt ve mấy cái, “Em không tin Dịch Diêm?”

“Không phải là không tin!” Ôn Tranh nhìn về phía Lãnh Dịch Trì, thấy anh lại ném tầm mắt tới bèn giải thích: “Là không muốn anh ấy làm ra chuyện quá xốc nổi.”

Lãnh Dịch Trì câm lặng.

Có lẽ lời của Ôn Tranh cũng có lí.

Anh hiểu em trai mình, mặc dù bình thường trông thì có vẻ thờ ơ, tính tình kì lạ lại ngang ngược, nhưng nếu gặp phải người hoặc chuyện khiến cho cậu ta để ý thì đúng là sẽ trở nên vô cùng xốc nổi.

Lãnh Dịch Trì cũng không tìm tòi sâu hơn về vấn đề này nữa. Chưa tới mười phút, sau khi dặn dò mấy câu thì anh đã khỏi khu chung cư Cảnh Sơn.

Sau khi anh đi không bao lâu thì Mục Nghi cũng trở về tầng sáu.

***

Một ngày này, Nghiên Thời Thất chính thức sống chung với Ôn Tranh.

Mặc dù không biết có thể kéo dài bao lâu nhưng cô vẫn rất hưng phấn. Sau khi cùng Ôn Tranh đi khắp mọi ngóc ngách trong căn nhà một lần, hai người mới bàn bạc chọn đồ ăn bên ngoài.

Nghiên Thời Thất ngồi bên cạnh Ôn Tranh, thấy cô rũ mắt thao tác trên màn hình thì suy nghĩ một lúc mới hỏi: “Bây giờ Ôn Tri Diên đang nằm viện hay là ở nhà họ Ôn?”

Động tác ngón cái của Ôn Tranh hơi khựng lại, ngước mắt nhìn về phía Nghiên Thời Thất, “Vẫn còn ở bệnh viện Đế Kinh đấy, nghĩ ra ý gì rồi?”

Nghiên Thời Thất chống khuỷu tay lên lưng ghế xô pha, đầu ngón tay quét qua môi, cười gian xảo một tiếng, “Đúng là có ý tưởng, người của chị ở bên đó sao?”

Cô nhớ tới những người bạn kia của Ôn Tranh.

Có lẽ nếu không phải đã phái người cố ý theo dõi bên đó thì Ôn Tranh cũng không thể nhận được tin tức ông Nghiên và bà Liên xuất hiện ở Đế Kinh nhanh như vậy được.

“Ừ. Em muốn làm gì? Để chị bảo bọn họ bố trí sớm một chút.”

Ôn Tranh trả lời rất thoải mái, thậm chí không hề có chút do dự.

Thật giống như là cho dù mình muốn làm gì thì chị ấy cũng nhất định sẽ dùng hết khả năng để mình đạt được mục đích vậy.

Cảm giác này làm cho đáy lòng Nghiên Thời Thất trào dâng một dòng ấm áp.

Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn là con gái lớn nhà họ Nghiên, bị bà Liên và ông Nghiên ân cần dạy bảo phải chăm sóc em trai Nghiên Thời Dương cho thật tốt. Cho dù là con cháu nhà họ hàng cũng chưa từng có ai nghĩ đến cảm nhận của cô.

Bởi vì con là chị, cho nên con phải quan tâm săn sóc em trai em gái. Con không thể tranh giành với chúng nó, con phải hiểu chuyện.

Có lẽ con gái lớn trong mỗi gia đình đều đã từng nghe thấy những lời này rồi.

Nhưng bây giờ, nói chung vẫn là khác biệt.

Ôn Tranh lớn hơn cô ba tuổi, là chị của cô.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Chị ấy đã từng trải qua khốn khổ cho nên tính tình lạnh lùng thờ ơ, nhưng lại dùng mọi cách bảo vệ và bao dung mình, giống như ô dù đặt cô vào trong phạm vi bảo vệ.

Nghiên Thời Thất tựa nghiêng trên xô pha, hai chân gập lại trước người, chống tay bên gò má, đôi mắt lấp lánh nhìn Ôn Tranh, “Không cần sắp xếp trước đâu, tối nay chúng ta đi qua xem thử đi. Đã lâu không gặp, em cũng muốn biết, rốt cuộc thì sức khỏe của vị tiểu thư nhà họ Ôn này yếu ớt tới cỡ nào.”

Ôn Tranh cong môi nhìn cô, sau đó lại tiếp tục chọn món ăn, nhưng giọng điệu lại xen lẫn sự trào phúng, “Yếu ớt hay không thì khó mà nói được, nhưng chắc chắn lúc trước cô ta đã bị dọa sợ rồi. Nếu tối nay đi qua đó thì chị bảo bọn Tiểu Lục tìm cơ hội dẫn hộ lý ra ngoài. Thời gian không nhiều, cho nên hai chúng ta cần đánh nhanh thắng nhanh.”

“Xem ra là cô ta đã bị dọa sợ thật rồi, còn trẻ tuổi mà còn mời hộ lý nữa.”

Nghiên Thời Thất nhìn trộm Ôn Tranh, lập tức cảm thấy buồn cười.

Nghe giọng điệu vừa rồi của chị ấy thì cô đã biết trong thời gian này, chắc chắn người chị này của cô đã không để cho Ôn Tri Diên được sống thoải mái.

Vừa nghe thấy vậy, Ôn Tranh phì cười: “Không chỉ có hộ lý, mà còn mời cả vệ sĩ nữa.”

À, đúng là nhà họ Ôn rất che chở thương yêu cô ta mà.