CHÚ TƯ KHÔNG THỂ CHỌC NỔI! Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà Lăng Tử Hoan gọi cho Kiều Mục mãi mà không được, hỏi nhân viên bảo vệ bên người thì ai nấy cũng đều dè dặt nói không biết.
Ngay cả Đầu Gỗ cũng nói không biết.
Lúc này, Lăng Tử Hoan còn đang trong giờ học nghe giáo sư nhập tâm giảng bài mà trong lòng cô đã sớm bay tới trên người Kiều Mục ở Lệ Thành rồi.
Chương trình học hôm nay là một tiết ngoại khóa. Phòng học đa năng rộng lớn có rất nhiều người.
Cô nằm nhoài trên bàn chỗ sau cùng, gương mặt vô cùng u oán.
Có tiếng vang từ ghế ngồi bên cạnh truyền tới nhưng cô không thèm để ý, vẫn chôn nửa gương mặt trong khuỷu tay, đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm màn hình điện thoại trước mặt.
Cô rất nghi ngờ, cũng rất lo lắng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chứ không thì tại sao chú Hai lại không liên lạc với cô chứ?
“Lăng Tử Hoan, sao cậu không nghe giảng?” Lại là Cận An Thừa.
Cô nhóc vừa nghe thấy giọng nói của cậu ta là đã cảm thấy bực bội. Mấy ngày gần đây, cậu ta sẽ luôn ẩn hiện trước mặt cô giống như một con gián dai dẳng đánh mãi không chết vậy.
“Không cần cậu lo!” Giọng nói của Lăng Tử Hoan lộ ra sự khó chịu. Một bụng uất ức không có chỗ trút cho nên giọng điệu đương nhiên cũng khó chịu.
Nhưng Cận An Thừa cũng đã quen với chuyện này rồi.
Cậu ta vừa giở sách vở ra, vừa đẩy bài ghi chép của mình tới trước mặt Lăng Tử Hoan, “Tớ là muốn tốt cho cậu. Cậu đã trượt hai môn của kì kiểm tra hai ngày trước rồi. Mà tháng sau phải thi môn này nữa nhưng cậu lại không chịu học đàng hoàng, có phải định nợ môn mãi rồi sau đó kéo dài thời gian tốt nghiệp không? Vậy khi nào cậu mới có thể về nước đây?”
Hai chữ “Về nước” này đâm trúng chỗ đau của Lăng Tử Hoan.
Cô nàng bỗng dưng nhìn về phía Cận An Thừa, mở miệng muốn phản bác, nhưng lời nói đã đến khóe miệng thì cô lại không nói ra được.
Là cô cố ý trượt hai môn đó.
Cô biết hết những kiến thức đó, nhưng ai bảo Kiều Mục không liên lạc với cô chứ, cho nên cô mới như một đứa trẻ cố ý nghịch ngợm, gây sự, muốn dùng cách thức này để thu hút sự chú ý của chú ấy.
Nhưng tiếc là, cô đã thi trượt rồi mà chú ấy cũng không hề xuất hiện.
Khiến người ta đau lòng quá mà!
Lăng Tử Hoan mím chặt môi, dời tầm mắt ra khỏi mặt Cận An Thừa, rồi chôn cả gương mặt vào trong khuỷu tay, cô muốn khóc!
Cô thật sự rất nhớ chú Hai!
Nhớ chú ấy ở bên cạnh bầu bạn, nhớ giọng nói của chú ấy, là cái loại nhớ hơn cả Hổ Nữu nữa đấy!
***
Buổi tối hôm đó, Lăng Tử Hoan vô cùng tủi thân ngồi một mình trong nhà, cầm điện thoại trong tay, chần chừ mãi có nên gọi một cuộc điện thoại mà bình thường cô cũng không dám gọi hay không.
Tên chú thích cho số điện thoại đó là: Chú Tư không chọc nổi!
Nếu không phải thật sự không còn cách nào khác thì có đánh chết Lăng Tử Hoan cũng không dám quấy rầy chú Tư. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã chín giờ đêm thì trong nước đang là ban ngày.
Sau một lúc do dự, cô cắn răng ấn gọi đi.
Chưa reo được ba tiếng thì cuộc gọi đã được nối máy, hô hấp của Lăng Tử Hoan cũng bắt đầu run rẩy.
Giọng của chú Tư thật là đáng sợ.
Nhưng sợ hãi cũng không đè ép được tủi thân trong lòng, cô nhóc áp điện thoại tới sát bên tai, giọng nói mềm mại gọi, “Chú Tư...”
Cô cũng không biết chú Tư đang làm gì, nhưng có vẻ như rất bận rộn.
Tần Bách Duật trong điện thoại im lặng mấy giây, “Nói.”
Tim gan của Lăng Tử Hoan cũng run bắn theo, vừa bị giọng nói của anh hù dọa thì nước mắt đã rơi lã chã, “Chú Tư, chú biết chú Hai đang ở đâu không? Cháu muốn tìm chú ấy...”
Lăng Tử Hoan khổ sở cầm điện thoại chờ anh trả lời lại. Qua một lúc sau cô mới nghe thấy chú Tư đè thấp giọng, “Anh ấy đang ở bệnh viện.”
Lăng Tử Hoan không còn nghe thấy những lời sau đó nữa, bởi vì cô quá đỗi kinh ngạc làm rơi điện thoại xuống đất mất rồi.