TRÁI TIM ĐAU ĐẾN SUÝT NỔ TUNG! Mục Nghi nhìn Lăng Tử Hoan, trong mắt phản chiếu khuôn mặt đầy mệt mỏi của cô. Anh ta nhếch môi, đưa hộp cơm qua cho cô, “Món cơm niêu mà cô thích đây.”
“Wow!” Mắt Lăng Tử Hoan lập tức sáng lên mừng rỡ. Cô vỗ tay một cái, đi lên ôm hộp cơm vào trong lòng, rồi để sát vào ngửi, mùi thơm xộc vào mũi, “Vừa lúc tôi đang đói bụng. Đầu Gỗ, anh tốt quá đi!”
Trái tim Kiều Mục lại đau nhói.
Tốt cái gì mà tốt chứ!
Chỉ cho một bát cơm niêu thôi là đã tốt quá rồi à?
Nếu nhóc thích thì ông đây có thể mua cơm niêu ở khắp thành phố cho nhóc luôn.
Kiều Mục một tay ôm ngực, một tay khẽ siết lại.
Anh ta có chút bất mãn với dáng vẻ yếu đuối hiện giờ của mình. Đợi anh ta nghỉ dưỡng vài ngày cho khỏe lại, rồi nhất định sẽ đi tìm tên bụi đời kia cho bằng được, tính toán thật sòng phẳng một dao đâm anh ta.
Lăng Tử Hoan ôm hộp cơm, vui vẻ chạy về phòng bệnh. Lúc mở hộp cơm ra, đôi mắt cô nàng sáng bừng lên khi thấy bên trong còn có một bát súp nấm tuyết. Cô mở nắp ra bưng bát uống thử một ngụm.
Rất ngọt!
“Đầu Gỗ, anh ăn chưa?” Lăng Tử Hoan bưng bát súp bằng hai tay, mùi vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, lướt qua cổ họng khàn khàn, làm ấm ngũ tạng khô khan của cô.
Nhìn dáng vẻ xinh xắn vô cùng vui vẻ của cô, ánh mắt Mục Nghi mềm lại, ngay cả đường nét lạnh lùng cũng dịu dàng đi rất nhiều. Anh ta khẽ lắc nhẹ đầu, bình thản nói: “Chưa ăn.”
“Vậy cùng nhau ăn đi. Cơm niêu nhiều quá, tôi ăn không hết. Anh lại đây, hai chúng ta ăn chung.”
Lăng Tử Hoan vô tâm hồn nhiên kéo Mục Nghi lại ngồi trước bàn cơm ở cách phòng bệnh không xa. Có lẽ vì cô đói quá rồi, nên Mục Nghi tới đưa cơm tối giống như một cơn mưa đúng lúc, làm dịu tinh thần sa sút của cô.
Trên giường bệnh, Kiều Mục trố mắt ra nhìn.
CMN chuyện gì đây?
Cô nhóc của anh ta đang lôi kéo người khác ngồi ăn trước mặt mình!
Còn tên Đầu Gỗ kia nữa, ai cho phép cậu dùng đũa của mình gắp thức ăn cho cô nhóc?
Ai cho phép cậu dùng đũa của mình gắp thịt cho cô ấy?
CMN, trái tim đau đến suýt nổ tung ra rồi!
Nhưng, với lửa giận ngùn ngụt, Kiều Mục cũng chỉ có thể một mình hờn dỗi, gắng gượng đè nén tất cả tâm tình.
Bởi vì cô nhóc đói lả rồi, anh ta không nỡ làm mình làm mẩy lúc cô đang ăn cơm.
Đành nhịn vậy!
***
Năm giờ sáng hôm sau, Thành Nghiệp Nam dẫn ê kíp phát sóng trực tiếp và chuyên viên trang điểm tới Vịnh Lâm Hồ.
Bởi vì đã nhận thông báo trước đó, cho nên Nghiên Thời Thất thức dậy sớm để chuẩn bị. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Trong phòng ngủ rất tối, lại khiến người ta an tâm kiên định.
Nghiên Thời Thất mới vừa ngồi dậy, quay đầu liền thấy Tần Bách Duật đã mở mắt ra. Cô ghé người lại gần anh, “Em làm anh thức hả? Anh ngủ tiếp đi, em dậy trước chuẩn bị, sẽ cố gắng không đánh thức anh.”
Tần Bách Duật giãn cặp lông mày ra, kéo khuỷu tay cô lại, hôn lên môi cô một cái, giọng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ: “Đừng vất vả quá.”
“Không có đâu, hôm nay em quay kịch bản đã được sửa vào hôm qua, chỉ khoảng hai tiếng là xong.” Nghiên Thời Thất hôn lại anh, sau đó ấn anh xuống giường lần nữa, còn mình thì đi sang phòng thay đồ thay bộ đồ ngủ nhung mỏng, rồi ra khỏi phòng ngủ.
Dưới lầu, chị Lâm đã mời đám người Thành Nghiệp Nam vào trong phòng khách.
Lần này có năm, sáu nhân viên đến quay phát sóng trực tiếp, người đứng kẻ ngồi trò chuyện với nhau, thuận tiện quan sát cảnh trong biệt thự.
Chuyên viên trang điểm Dylan ngồi bên cạnh Thành Nghiệp Nam, tay vuốt ve bông hoa lan, tay sờ sờ ghế xô pha, “Ơ, là xô pha dòng Baxter, thương hiệu bạc triệu đây mà! Nhà Thập Thất giàu như vậy sao?”
Dứt lời, đồng nghiệp ngồi bên cạnh anh ta lặng lẽ đứng dậy, đi lên vài bước rồi quay người lại nhìn xô pha. Mẹ nó chứ đừng ngồi hỏng, cô dây bồi thường không nổi đâu!
Cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân, Nghiên Thời Thất mặc bộ đồ ngủ kín đáo, để mặt mộc, thong thả bước tới, “Thật ngại quá, làm mọi người đợi lâu rồi.”