Người Dấu Yêu Ơi

Chương 556



ÔNG CỤ ĐOAN MỘC ĐÍCH THÂN TỚI!
Ôn Tranh nhìn không chớp mắt về phía Nghiên Thời Thất vừa cúp điện thoại, đầu ngón tay cô đang mân mê chiếc di động đột nhiên siết chặt lại, giọng thoáng ngập ngừng, “Em nói ai tới?”

Nhà Đoan Mộc... Là ông ngoại sao?

Ánh mắt của Nghiên Thời Thất cũng lóe lên một chút bối rối, cô nhìn cặp mắt sáng lấp lánh của Ôn Tranh, bèn nhắc lại: “Anh Tư nói, người nhà Đoan Mộc đến, nhưng... không nói rõ là ai.”

Nhưng chỉ cần nghe nói đến tên này, cô có thể đoán được người đến là ai.

E rằng là nhà mẹ đẻ của bà Ôn.

Nghiên Thời Thất không biết chút gì về gia tộc Đoan Mộc, chỉ nghe nói có một vị tướng quân có công lớn với tổ quốc, thanh danh hiển hách là ông cụ Đoan Mộc Ngạc.

Bấy giờ, Ôn Tranh ngồi đối diện cô từ từ cụp mí mắt, lòng dạ rối bời.

Chưa đầy hai mươi phút, ngoài cửa Vịnh Lâm Hồ vang lên tiếng động cơ rầm rộ.

Ôn Tranh đứng bật dậy theo phản xạ, động tác hơi gấp, làm Lôi Duệ Tu phải cau mày nhắc nhở, “Em từ từ thôi!”

Dường như cô không hề nghe thấy, cặp mắt lóe sáng nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa có chút mong chờ xen lẫn thấp thỏm.

Nghiên Thời Thất cũng đứng dậy. Nhận thấy Ôn Tranh đang hồi hộp, cô không đành lòng tiến lên kéo tay chị, cùng đi về phía cửa ra vào.

Người nhà Đoan Mộc đến là ai, cô cũng rất tò mò.

Cuộc gặp mặt với nhà họ Ôn ở Đế Kinh trước kia, lẽ nào bây giờ lại lặp lại với nhà Đoan Mộc?

Có lẽ sẽ biết ngay sau đây thôi.

Bên ngoài hàng rào của Vịnh Lâm Hồ, ba chiếc xe limousine màu đen biển số thủ đô từ từ dừng lại. Ngay phía sau là chiếc Volkswagen Phaeton của Tần Bách Duật.

Tài xế của chiếc xe ở giữa nhanh chóng xuất hiện, chạy đến bên cánh cửa sau, dùng một tay che mui xe, một tay mở cửa, từng cử chỉ động tác toát lên niềm tôn kính tột độ. Anh ta khẽ khom người, nói với người bên trong: “Ngài tướng quân, đến rồi.”

Đoan Mộc Ngạc đích thân tới.

Lúc này, một chiếc gậy ló ra từ trong xe, tiếp theo, vị tướng quân nửa đời chinh chiến chậm rãi bước ra.

Ông cụ năm nay khoảng tám mươi tuổi, động tác xuống xe khoan thai. Trên người ông cụ là bộ trang phục kiểu Tôn Trung Sơn màu đen vừa trang nghiêm vừa trịnh trọng, ánh mắt sáng ngời không chút dữ dằn nhưng lại rất uy nghiêm.

Đoan Mộc Ngạc đứng cạnh cửa xe, thích thú quan sát biệt thự Vịnh Lâm Hồ, cặp mắt như chim ưng, khí thế oai vệ.

Người xuất hiện phía sau ông là một quý bà tuổi ngoài sáu mươi. Đó là vợ sau của Đoan Mộc Ngạc, Dung Uẩn.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Dung Uẩn mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám nhạt, vịn khuỷu tay của Đoan Mộc Ngạc, đưa mắt nhìn Tần Bách Duật đang bước tới, “Cháu Tư, là ở đây sao?”

Tần Bách Duật khẽ gật đầu, đẩy hàng rào, nét mặt bình thản, “Mời!”

***

Ở cửa ra vào, theo nhịp bước chân mỗi lúc một gần, nét mặt Ôn Tranh càng lúc càng tỏ ra hồi hộp.

Cánh cửa từ từ mở ra.

Đập vào mắt mọi người đầu tiên là bóng dáng cao ráo của Tần Bách Duật.

Dường như không ngờ Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh lại chờ trước cửa, anh nhướng mày, gò má tuấn tú đượm vẻ dịu dàng điềm tĩnh, “Sao em lại đứng ở đây?”

“Chờ mọi người!” Nghiên Thời Thất đến bên cạnh anh, sau khi trả lời thì nhìn qua vai anh, thấy mấy người ở đằng sau.

Đây là lần đầu tiên cô gặp mặt Đoan Mộc Ngạc. Khí chất lẫm liệt uy nghiêm lạnh lùng của ông cụ tản ra theo từng bước chân, cùng hơi thở quyền uy mạnh mẽ kiên cường khiến người ta không thể xem nhẹ.

Chân phải của Đoan Mộc Ngạc trước kia từng bị thương trên chiến trường, bước chân hơi tập tễnh. Lúc ông và Dung Uẩn bước vào cửa trước, Ôn Tranh và ông cụ nhìn thẳng vào mắt nhau.

Mấy vệ sĩ đứng ngoài tự động đóng cửa lại, ngăn chặn hơi lạnh ùa vào.

Cánh mũi Ôn Tranh phập phồng, cô cắn chặt môi, viền mắt mờ mịt hơi nước, hồi lâu mới thì thào thốt lên, “Ông ngoại...”

Dường như tóc của ông ngoại càng bạc hơn năm năm trước, tư thế bước đi cũng có vẻ chậm chạp hơn, chỉ có cặp mắt quắc thước kia vẫn còn như xưa.