“Tốt, tốt! Thế mới đúng là con cháu dòng họ Đoan Mộc của ta. Ông nói rồi mà, Tranh Tranh ông dạy dỗ từ nhỏ sao có thể chết dễ dàng như vậy được. Cả đám trí thức mọt sách cổ hủ nhà họ Ôn kia chỉ biết suốt ngày cắm cúi nghiên mực chơi chữ, nên mới làm lỡ làng Tranh Tranh của chúng ta.”
Đoan Mộc Ngạc khinh thường hừ lạnh một tiếng. Ôn Tranh và Dung Uẩn đỡ ông, mọi người cùng đi vào phòng khách.
Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đi đằng sau, lúc bước qua hành lang ở lối vào, cô kéo ống tay áo của chồng, khẽ thì thầm bên tai anh: “Người nhà Đoan Mộc tìm được anh bằng cách nào thế?”
Nhìn dáng vẻ tò mò hiếu kì của cô, anh choàng tay qua vòng eo nhỏ rồi nói khẽ bên tai cô, “Dung Uẩn là dì Út của chị dâu cả.”
Nghiên Thời Thất kinh ngạc.
“Vào trong thôi, ông cụ đến để gặp em đấy.” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Không cần anh trả lời, chỉ cần nhìn nét mặt nghiêm túc chăm chú kia là đủ hiểu. Nghiên Thời Thất chớp mắt, đành nén xuống nghi ngờ trong lòng, sóng vai cùng anh đi vào phòng khách.
Lúc này, ông cụ Đoan Mộc đã ngồi xuống, Dung Uẩn ngồi cạnh ông, Ôn Tranh đứng cách đó không xa.
Cô cúi đầu ổn định tâm trạng, Lôi Duệ Tu đứng gần ô cửa sổ trông có vẻ thừa thãi, ánh mắt nhìn Ôn Tranh như có như không.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đoan Mộc Ngạc lau khóe mắt, hai tay nắm lấy cây gậy ở trước mặt. Ông cụ không lên tiếng, ánh mắt nghiêm nghị bén nhọn chĩa vào Nghiên Thời Thất.
Phong thái oai phong của Đoan Mộc Ngạc như cây tùng cây bách hiên ngang không úa tàn trong ngày đông lạnh giá. Ông cụ ngồi thẳng quan sát cô thật kĩ, phòng khách chìm trong im lặng.
Ôn Tranh đã lấy lại cân bằng, nhìn thấy cảnh tượng này, vừa định mở lời thì Đoan Mộc Ngạc đã phì cười, “Ông nói mà, đứa bé Ôn Tri Diên kia cao chưa đến một mét sáu lăm, sao có thể là người họ Đoan Mộc được. Dáng vẻ con bé này có vài phần giống Tranh Tranh, cũng rất cao ráo, ngoài nhà Đoan Mộc chúng ta thì ai có thể sinh ra được! Cháu ngoan, lại đây đi.”