Người Dấu Yêu Ơi

Chương 568



MỘT CÔ GÁI NHƯ VẬY, PHẢI BẢO VỆ CHO THẬT TỐT!
Mười phút sau, Mục Nghi chào hỏi xong rồi ra khỏi phòng bệnh.

Lăng Tử Hoan nhìn theo bóng lưng anh ta, trên mặt đầy vẻ luyến tiếc, tung tăng tiễn anh ta ra cửa, tay vịn khung cửa, mắt trông mong nhìn anh ta: “Đầu Gỗ, khi nào anh xử lí công việc xong thì phải mau quay lại đấy. Chiều mai tôi đi rồi, anh còn chưa bắt Pentakill cho tôi nữa kìa.”

Trong lòng cô nhóc vẫn chỉ chăm chăm nghĩ đến game.

Lúc ở nước ngoài, bởi vì chú Hai không trả lời tin nhắn hay điện thoại, cho nên cô cứ thơ thẩn cả ngày, bỏ luôn cả trò chơi.

Tới khi về nước rồi, khó lắm mới tìm được một tên Đầu Gỗ cùng chung chí hướng chơi game với cô, cô không nỡ buông bỏ cơ hội tốt này.

Mục Nghi cất bước ra cửa, sắc đèn sáng ngời ngoài hành lang chiếu vào mắt, phủ lên một màn sương.

Anh ta nhếch môi, giọng có vẻ nghiêm nghị, hỏi khẽ: “Nếu tôi bận mãi không xong, không thể quay lại được, thì cô có tức giận không?”

Đây là lần đầu tiên anh ta thể hiện tình cảm của mình. Sau khi thốt lên những lời này, đáy mắt anh ta thoáng lướt qua một tia chua chát.

Ở trong lòng cô, mình quay lại hay rời đi, đại khái chỉ có ý nghĩa trong game mà thôi.

Suy cho cùng, mình vẫn khác với cậu Hai nhà họ Kiều!

Lăng Tử Hoan khó có thể hiểu được nét phức tạp trên gương mặt Mục Nghi. Cô có chút tiu nghỉu mà há miệng hỏi: “Công việc bận rộn đến vậy sao?”

Tuy rằng cô nhóc không tim không phổi, nhưng cũng không muốn vì mình mà làm lỡ dở công việc của anh ta.

Có điều… có phải chú Tư tư bản quá rồi không? Đúng là bóc lột sức lao động mà!

Mục Nghi nhìn chăm chú dáng vẻ mất mát của Lăng Tử Hoan, trong lòng khẽ rối loạn. Trước khi xoay người đi, anh ta vẫn không muốn để cho cô thất vọng, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”

Nghe vậy, đôi mắt Lăng Tử Hoan lập tức sáng lên, vui vẻ ra mặt, “Vậy tôi chờ anh!”

Giọng điệu cô nhóc có vẻ rất háo hức, lọt vào tai Kiều Mục, nghe cực kì chói tai.

Anh ta nặng nề hít thở hổn hển, khép hờ mắt lại, liên tục hít sâu, khó khăn lắm mới đè nén được cơn tức giận.

Tức giận bản thân vô dụng, cô nhóc muốn chơi game, mà ngay cả điện thoại anh ta cũng không cầm nổi.

Giờ phút này, Tần Bách Duật vẫn luôn rủ mắt nhìn Kiều Mục, nhếch nhẹ khóe môi, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn lại trầm thấp: “Thay vì ở đây giận dỗi, còn không bằng dưỡng thương cho tốt, nhà họ Kiều đang đợi anh đấy.”

Kiều Mục đang đắm chìm trong cảm xúc tự ghét bỏ mình thì chợt nghe thấy lời nhắc nhở của Tần Bách Duật. Anh ta mở mắt ra, trong mắt lóe lên tia sắc bén, “Hừ…”

Anh ta không nói nhiều, có một số việc chỉ thích hợp bàn bạc riêng. Trong khoảng thời gian anh ta bị thương nặng, e là đã có người không nhịn nổi muốn thay thế anh ta rồi.

Mặc dù ở trước mặt Lăng Tử Hoan, Kiều Mục là một ông chú ăn giấm lung tung, nhưng đối với những chuyện nghiêm túc, cho dù vết thương chưa lành, thì anh ta vẫn là cậu hai Kiều mưu sâu kế độc.

Kiều Mục ngẫm nghĩ vài giây, nhắm mắt lại, rồi bất ngờ thốt lên một câu: “Chú Tư, giúp tôi một chuyện, trưa mai đưa cô ấy đi đi.”

Chú Tư nói rất đúng, nhà họ Kiều đang còn quá nhiều chuyện rối ren chờ anh ta xử lí. Dựa theo tình hình hồi phục gần đây, chỉ cần vài ngày nữa là anh có thể xuống giường đi lại.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Cô nhóc ở đây cũng chỉ làm phân tán sức lực và khả năng đánh giá của anh ta mà thôi.

Một khi nhà họ Kiều rối loạn, anh ta càng thêm lo lắng Lăng Tử Hoan sẽ bị người có tâm địa để mắt đến.

Cô nhóc là cô chủ nhỏ của nhà họ Lăng, cũng là tình yêu trong tim anh ta, tuyệt đối không thể để cô nhóc lọt vào tầm mắt của đối phương được.

Đi học ở nước ngoài, rời xa chốn thị phi, là biện pháp bảo vệ tốt nhất dành cho cô.

Giờ này phút này, Kiều Mục dùng ánh mắt sâu thẳm khóa chặt bóng dáng Lăng Tử Hoan. Cô nhóc đang ngồi trên ghế xô pha, đeo găng tay bóc tôm hùm. Đôi mắt đen láy trong veo của cô vô cùng thuần khiết thánh thiện, chưa từng bị vẩn đục.

Một cô gái như vậy, anh ta phải bảo vệ cho thật tốt!