Chương 670CÔ CẢN TRỞ CON ĐƯỜNG PHÁT TÀI CỦA AI ĐÂY?! Nghe thấy mấy lời của Thành Nghiệp Nam, Nghiên Thời Thất từ từ dừng bước. Mà Tần Bách Duật bên cạnh cũng đi chậm lại theo cô.
Ở phía trước lối vào bãi đỗ xe đã có hai tài xế bước nhanh về phía họ.
Thành Nghiệp Nam mau chóng kể lại chuyện này cho Nghiên Thời Thất nghe. Sau khi nghe xong, sắc mặt cô vẫn bình thản, cong môi lên nói một câu đã biết rồi cúp máy.
Ôn Tranh trao đổi ánh mắt với Lôi Duệ Tu rồi nghi ngờ đi đến gần Nghiên Thời Thất, khẽ hỏi, “Sao vậy Tiểu Thất?”
Nghiên Thời Thất xoay mặt nhìn Ôn Tranh, bình tĩnh lắc đầu, “Không có chuyện gì đâu chị.”
Cô đang định vặn hỏi vài câu thì tài xế đã chạy từ bãi đỗ xe tới trước mặt bọn họ.
Một tài xế tuổi lớn hơn trong hai người vừa nhìn thấy Ôn Tranh thì vội vàng chạy tới, “Cô Xu Tranh, cô Thời Thất, rất xin lỗi, vì trên đường hơi kẹt xe cho nên chúng tôi đến trễ.”
Ông ta vô cùng áy náy cúi đầu, rồi không ngừng nhìn qua lại giữa hai người. Cô Xu Tranh chết rồi sống lại còn nằm trong phạm vi chấp nhận được, bây giờ lại có thêm một cô Thời Thất nữa.
Lúc ông chủ phái tới đón người, suýt làm ông ta hoang mang, còn tưởng là muốn tiễn mình tới âm tào địa phủ đón người nữa chứ.
Nhà họ Ôn đã dạy dỗ bọn nhỏ thế nào vậy, xem ra cũng không được sạch sẽ như bề ngoài.
Ôn Tranh nhìn về phía tài xế vừa nói chuyện, rất lễ phép cười nhẹ đáp lại: “Chú Trịnh, làm phiền chú quá.”
Tài xế tên là Trịnh Đạc, tuổi chừng bốn mươi, gần như là lớn lên trong nhà Đoan Mộc.
Sau đó đoàn người đi tới bãi đỗ xe theo sự hướng dẫn của Trịnh Đạc, rồi chia nhau lên hai chiếc xe Hongqi(*).
(*) Hongqi (Hồng Kỳ): dòng xe sang dõ hãng ô tô FAW của Trung Quốc sản xuất; đây là loại xe được chính phủ và quân đội chuyên dụng.
Nghiên Thời Thất ngồi vào hàng ghế sau, đặt túi xách bên cạnh cửa rồi xoay người nhìn Tần Bách Duật, bất đắc dĩ nhún vai, “Trên mạng nói tai nạn của Kiều Phỉ Bạch là do em sắp đặt.”
Hàng ghế sau của xe Hongqi rất rộng rãi, anh ngồi bắt tréo hai chân, bình thản vươn tay khoác lên cần cổ cô khẽ vuốt ve, “Thành Nghiệp Nam định làm gì?”
Nghiên Thời Thất vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, “Anh biết rồi sao?”
Cô nói xong mới lắc đầu bật cười, làm sao lại quên năng lực của anh Tư chứ. Mà nhờ vậy cô cũng nhớ ra, hình như lúc sắp xuống tàu, anh có đứng dậy nghe điện thoại, có lẽ đã biết từ khi đó rồi.
Cô hơi ngửa người ra sau, dùng cổ ma sát lòng bàn tay anh, nói: “Thành Nghiệp Nam định để Thiên Thừa Entertainment đăng thông cáo thanh minh trước, ít nhất có thể khống chế dư luận.”
“Anh ấy nói chuyện này phát sinh rất đột ngột, trong cùng một thời gian mà trên Weibo có rất nhiều tài khoản blogger lớn đều đăng thông tin tương tự nhau, giống như là có tổ chức, có dự tính trước vậy.”
“Chuyện này thanh minh cũng vô ích.” Tần Bách Duật nghiêm mặt, một tay anh đặt trên đầu gối vuốt ve màn hình điện thoại, đôi mắt u tối như biển sâu.
Nghiên Thời Thất gật đầu phụ họa theo, “Em cũng cho rằng một cái thông cáo không thể làm tình hình lắng xuống được.”
Anh nghiêng đầu, thấy trên mặt cô tuy hiện vẻ nghi ngờ nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh thì hạ thấp giọng hỏi: “Em định làm gì?”
“Em còn chưa nghĩ ra!” Nghiên Thời Thất cười xán lạn, thong thả nói: “Chuyện xảy ra quá đột ngột cho nên em còn chưa nghĩ ra cách đối phó, nhưng... chắc chắn sau lưng có người giật dây.” w๖ebtruy๖enonlin๖ez “Em không tin dư luận phê bình với quy mô lớn như vậy mà không có người bày mưu đặt kế. Giới giải trí nào có nhiều người quét đường như vậy, đa số đều là đao phủ hết thôi!”
Giọng điệu của Nghiên Thời Thất xen lẫn sự dí dỏm và giễu cợt. Cô cảm thấy rất kì lạ, gần đây mình đã cố gắng giảm bớt các hoạt động trong giới rồi mà tin tức bôi nhọ cô chỉ tăng chứ không giảm, ngay cả tội danh mưu sát này cũng chụp lên đầu cô luôn. Cô đang cản trở con đường phát tài của ai đây?!