Người Dấu Yêu Ơi

Chương 681



Chương 681LÔI DUỆ TU, ANH CÓ BIẾT XẤU HỔ KHÔNG!
Sóng mắt của Ôn Tranh lóe lên, hất tay anh từ đỉnh đầu xuống, trả lời thẳng thắn: “Đâu có.”

Lôi Duệ Tu hơi mỉm cười, cúi mặt xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người, “Không cần hâm mộ, em cũng có thể giống cô ấy.”

Chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào anh cũng ở đây!

Ôn Tranh giả vờ không hiểu, lườm anh một cái, hơi ngả ra sau, né tránh như đang trốn, “Nói linh tinh gì thế!”

“Anh nói linh tinh, hay là em không dám đối mặt?” Dáng người thẳng tắp của Lôi Duệ Tu tiếp tục áp sát cô, anh đưa tay vuốt ve cằm của cô, ép cô đối mặt với mình.

Khoảng thời gian này, hai người sống dưới cùng một mái nhà, đã sớm quen với sự tồn tại của đối phương.

Nhưng, cô gái trước mắt chưa từng hứa hẹn với anh bất cứ điều gì, thậm chí ngay cả lời âu yếm cũng chẳng chịu nói.

Lôi Duệ Tu có thể cảm nhận được, từ đầu đến cuối, cô chưa từng buông lỏng đề phòng với mình.

Cô không phải là người tùy tiện, mỗi lần đều là anh chủ động xâm chiếm. Cô muốn chạy nhưng không có đường lui.

Nhưng càng như vậy, trái tim anh càng không tìm được cảm giác yên tâm.

Anh cảm thấy trên người Ôn Tranh vẫn còn rất nhiều bí mật. Ngay cả khi đã thân mật không còn khoảng cách, cô vẫn tự mình gánh vác mọi thứ.

Anh vội vã muốn Ôn Tranh thừa nhận thân phận và sự tồn tại của mình, nhưng từ trước đến nay cô vẫn im thin thít, giống như một dòng sông băng ủ mãi không tan chảy.

Lúc anh đến gần, Ôn Tranh luôn vô thức đứng dậy trốn tránh.

Cô trốn, anh đuổi theo.

Nhưng phòng khách to như vậy, cuối cùng cô không thể thoát khỏi từng bước ép sát của Lôi Duệ Tu.

Cô bị chặn lại ở góc tường, lưng dựa lên vách. Phía trước là người đàn ông thân thể cao lớn ngang tàng, cô mím môi, đanh mặt lườm anh, “Lôi Duệ Tu, đây là nhà Đoan Mộc, anh thử làm loạn xem!”

Nếu anh làm loạn, cô sẽ gọi người tới! Dù sao ra tay cũng không đánh lại anh.

Cùng lắm thì để ông ngoại xử lí đồ lưu manh này!

“Anh làm loạn?” Lôi Duệ Tu nhướng mày hỏi ngược lại một câu, sau đó nghiêng người đến gần gò má của cô, khẽ thì thầm bên tai, “Có phải em đã quên, ban đầu, chính là em.”

Mặt Ôn Tranh đỏ bừng, ngẩn ngơ!

Lôi Duệ Tu, anh có biết xấu hổ không!

*** w๖ebtruy๖enonlin๖ez

Đoan Mộc Sênh gây ra trò hề, cô luôn phải thu dọn tình cảnh rắc tối.

Khó khăn lắm mới nguôi giận, cô không thể tiếp tục chọc giận anh, khiến anh không vui.

Dỗ dành người khác, đúng là quá hao tổn tinh thần và thể lực.

Thế nhưng, di động trong túi quần của Tần Bách Duật vang lên không đúng lúc.

Âm thanh rung động ầm ĩ không ngừng, dường như có chuyện gấp.

Anh trở mình ngồi dậy, lấy di động ra xem, hơi thở nặng nề. Điện thoại kết nối, giọng nói vội vã của Trác Hàn vang lên, “Tổng Giám đốc, nửa tiếng trước, có một tạp chí tài chính kinh tế chưa được cho phép đã lén lút viết bài, chĩa mũi dùi vào Tần thị, nói rằng báo cáo tài chính bên ta công bố có khoản mục không rõ ràng, liên quan đến trốn thuế!”

Trốn thuế!

Nghiên Thời Thất nghe thấy hai chữ này thì lập tức bật dậy, co chân ngồi trên giường, nét mặt nặng nề, ấn đường cau có.

Buổi sáng vừa có người vạch trần cô có liên quan đến việc mưu sát Kiều Phỉ Bạch, đến chiều lại có tạp chí tài chính kinh tế công kích Tần thị?

Sao lại cùng đến lũ lượt như vậy, là trùng hợp ư?