Chương 685HAI NAM THẦN CAO QUÝ BỊ LÀM LƠ! Một lát sau, hai chị em nắm tay nhau xuống tầng.
Lúc này, trong phòng khách cũng có hai chàng trai ăn mặc trang trọng đang đứng chờ.
Lôi Duệ Tu mặc bộ vest màu đen trang trọng và áo sơ mi trắng, không mất phong độ lại rất có phép tắc. Nghe thấy tiếng bước chân, ngước mắt lên trông thấy Ôn Tranh, ánh mắt anh lập tức bùng lên một ngọn lửa.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Ôn Tranh mặc như vậy... Xinh đẹp lại có nét gợi cảm của phái nữ.
Ánh mắt của Lôi Duệ Tu như dính chặt, nhìn không chớp mắt theo bóng dáng xuống tầng của Ôn Tranh.
Nghiên Thời Thất cười trộm một tiếng, lúc giẫm giày cao gót đến trước mặt Tần Bách Duật còn chu môi trêu ghẹo, “Hôm nay Tranh Tranh rất đẹp nhỉ.”
Anh Tư của cô sẽ trả lời thế nào đây?
Cánh tay dài kéo cả người cô vào lòng, sau đó phả hơi nóng lên tai cô, “Em càng đẹp hơn.”
Vành tai của Nghiên Thời Thất bị anh làm bỏng. Lúc ngước mắt, đầu ngón tay cô leo lên cổ áo sơ mi màu đen của anh, đồng thời chỉnh sửa một chút, rồi hôn lên cằm anh.
Lôi Duệ Tu và Ôn Tranh ở bên cạnh lập tức ném ánh mắt chế nhạo đến. Mặt không đổi sắc, Tần Bách Duật quơ lấy áo khoác ngoài trên xô pha, kéo Nghiên Thời Thất rồi đi tới lối vào trước.
Cứ như vậy, bốn người thân hình cao gầy, vẻ ngoài xuất sắc, bước ra khỏi biệt thự vườn hoa anh đào, đi trong gió lạnh, lóa mắt không thể tưởng tượng nổi.
Tiệc gia đình của nhà Đoan Mộc được diễn ra trong sân trước ở nhà chính.
Khoảng cách mỗi lúc một gần, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh bất giác nắm chặt tay nhau.
Dù chỉ là một buổi liên hoan trong nhà, nhưng có ý nghĩa khác biệt với họ.
Ông Trịnh đã sớm đứng sẵn chờ đợi trước cửa, từ xa nhìn thấy bốn bóng dáng nổi bật đang đi đến trong sắc hoàng hôn sáng tối giao nhau.
Ông xoa tay tiến lên trước, lúc định chào hỏi trực tiếp thì một bóng người đã từ bậc thang đi xuống trước, chống gậy đi lướt qua ông.
Là ông cụ Đoan Mộc Ngạc! w●ebtruy●enonlin●e●com
Trên người ông vẫn còn mặc bộ trang phục hôm nay đi đến nơi đóng quân. Ông mới vừa về lúc bốn giờ rưỡi, sau khi uống một cốc trà thì không ngừng nhìn ra ngoài cửa.
Nếu không phải bị ông Trịnh cản thì ông cụ đã vội vã đến sân sau thăm hai cô cháu gái rồi.
Vừa nhìn thấy ông cụ chống gậy gấp gáp đi tới, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh nhìn nhau, nhanh chóng đi về phía trước, “Ông ngoại.”
Đoan Mộc Ngạc được hai cháu gái dìu hai bên mà từ từ thở ra, cười vô cùng vui vẻ, “Ôi chao, hai cháu gái mau để ông nhìn. Lúc ông không có ở đây, các cháu có thoải mái không?”
Đoan Mộc Ngạc nhìn trái nhìn phải, mừng rỡ gật gù, “Được được được, không lo. Mau, theo ông ngoại vào nhà, mọi người đều có mặt, tối nay cả nhà ta coi như sum vầy rồi!”
Ông Trịnh ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, dòng lệ nóng sắp ứa khỏi viền mắt.
Đã lâu lắm rồi ông chưa thấy ông cụ vui vẻ đến vậy.
Ông lau khóe mắt, quay người liền trông thấy hai vị nam thần cao quý bị bỏ mặc tại chỗ, trong lòng phập phồng, vội vã nói: “Hai cậu rể, mau, chúng ta cũng vào trong thôi.”
Hai cậu cháu rể ăn ý gật đầu, sau đó được ông Trịnh dẫn vào trong.
Bọn họ đang nghĩ, sau này... Nếu có thể, họ nên giữ người phụ nữ của mình bên cạnh thì hơn.