Người Dấu Yêu Ơi

Chương 703



Chương 703ĐỪNG NHÚC NHÍCH, ĐỂ ANH ÔM MỘT LÁT!
Ôn Tranh đáp lại Đoan Mộc Lam Nhã như vậy, đúng là vì cô bị Tiểu Thất dọa sợ.

Nhất là khi nhìn thấy máu chảy xuống cằm em gái, trong đầu cô lóe lên rất nhiều, rất nhiều khả năng.

Có lẽ không ai có thể hiểu được tâm trạng ấy, vừa xót xa vừa đắng chát, hồi hộp chẳng biết làm sao cho phải.

Cô đang nghĩ, nếu Tiểu Thất mắc bệnh gì, cô bằng lòng dùng tất cả của mình để cứu em gái.

Tim, gan, phổi, lá lách, thận, con bé cần gì, mình liền cho cái đó.

Ánh mắt của Đoan Mộc Lam Nhã lóe lên, tay siết chặt cốc, hồi lâu sau bà mới thốt ra một câu an ủi: “Tranh Tranh, đừng quá lo lắng. Tiểu Thất có tướng phúc, sẽ không có chuyện gì đâu. Lát nữa mẹ sẽ vào bếp nấu canh lê cho con bé, thanh lọc hết cái nóng là được.”

Bà tự lẩm bẩm xong, thấy Ôn Tranh không đáp, nên cũng biết khúc mắc giữa mẹ con họ không phải một sớm một chiều là có thể hóa giải.

Đoan Mộc Lam Nhã lại đặt cái cốc xuống bàn, lúc đứng lên thì nhìn Ôn Tranh một cái, sau đó dời mắt sang Lôi Duệ Tu, “Tiểu Lôi, phiền cháu chăm sóc con bé, lát nữa nấu canh lê xong, dì sẽ bảo người đưa tới.”

Lôi Duệ Tu gật đầu, “Làm phiền bà Ôn.”

Đoan Mộc Lam Nhã lại nhìn Ôn Tranh, cảnh tượng trong mắt trước khi quay người đi là Ôn Tranh ngồi hút thuốc trên xô pha, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ.

Bà không nói, rủ mắt, trên mặt có vài nét buồn bã.

Sau khi dõi mắt nhìn Đoan Mộc Lam Nhã rời đi, Lôi Duệ Tu mới đổi vị trí, nhanh chóng ngồi bên cạnh Ôn Tranh, lập tức giật lấy điếu thuốc trong tay cô.

Tâm trạng của Ôn Tranh rất nặng nề, cô vô cảm nhìn Lôi Duệ Tu nghiến nửa điếu thuốc trên môi, cau mày, không vui nói, “Anh muốn hút thì không biết tự châm à?”

Biết cảm xúc của cô bất ổn, đương nhiên Lôi Duệ Tu sẽ không chấp nhặt với cô.

Anh ngậm điếu thuốc, sau khi rít một hơi thì mới ghé sát lại gần gò má của Ôn Tranh, giọng điệu vừa nhẹ vừa quyến rũ, nói: “Thuốc anh tự châm, không có mùi vị của em!”

Ôn Tranh: “...”

Nếu nói vào lúc cô băn khoăn, người hoặc việc có thể chuyển hướng sự chú ý của cô, e rằng chỉ có Lôi Duệ Tu mới làm được.

Ôn Tranh nhìn anh ăn nói lung tung một cách đường hoàng, muốn mở miệng mỉa mai lại một câu, nhưng lời đến bên môi lại khó thốt thành tiếng.

Cô nhìn đôi mắt hòa trong ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ của Lôi Duệ Tu. Đôi mắt sâu thẳm đen như mực chẳng hề hiện lên vẻ nặng nề, bởi vì cô nhìn thấy rất rõ bóng dáng của mình bị anh khóa sâu nơi đáy mắt.

Ôn Tranh và anh nhìn nhau. Có lẽ thái độ dịu dàng giống như ánh sao sáng cứu rỗi của Lôi Duệ Tu đã xua tan nỗi sợ hãi tận đáy lòng đang bủa vây cô, nên lần đầu tiên Ôn Tranh buông đề phòng xuống, buồn bã siết chặt lấy Lôi Duệ Tu.

Cô hơi lạnh, muốn hút lấy hơi ấm trên người anh.

Lôi Duệ Tu sửng sốt, hàng mày rậm nhướng lên thành một đường cong khó tin.

Anh dụi đầu thuốc trên môi xuống gạt tàn, trở tay kéo bờ vai gầy của Ôn Tranh vào sâu trong lòng, giọng điệu mang theo sự chế nhạo dịu dàng: “Có thể làm em chủ động yêu thương ôm ấp, quả thật không dễ dàng!” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Thân thể dựa vào lòng anh của Ôn Tranh cứng lại, hờn dỗi muốn đẩy ra, nhưng vòng tay trên lưng đã ôm cô chặt hơn, “Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một lát!”

Câu nói này của Lôi Duệ Tu vừa trầm khàn vừa tràn ngập gợi cảm, giọng điệu thủ thỉ dịu dàng, kích thích vô số rung động trong tim Ôn Tranh.

Cô ấm ức ngửi mùi hương vừa quen thuộc vừa thơm mát trên người anh.

Họ không lên tiếng nữa, im lặng ngồi trong phòng khách, kề sát vào nhau.

Ôn Tranh cảm thấy, cảm giác lúc cô vô cùng cần hơi ấm, có một người xuất hiện bên cạnh, lặng lẽ bầu bạn, thật sự rất ấm áp.