SAO THÍM HAI KHÔNG NÓI GÌ?! Ôn Tranh không muốn lãng phí thời gian với bà ta nữa, bèn xoay người nhìn xung quanh rồi gọi những người khác ngồi xuống ghế xô pha đối diện cửa.
Bốn người ngồi vào chỗ, mà vị trí của Ôn Tranh là cách bàn làm việc gần nhất.
Cô nhấc chân lên vô thức sờ vào trong túi, sau đó lấy một hộp thuốc lá ra, thản nhiên châm một điếu.
Lôi Duệ Tu nhíu mày lại nhìn cô, ánh mắt dừng trên bao thuốc lá xa lạ đó.
Ai cho cô ấy thuốc lá?
Từ rất lâu trước đây, anh đã tịch thu tất cả thuốc lá nữ của Ôn Tranh rồi mà, tại sao bây giờ lại có một hộp?!
Từ nãy đến giờ, Nghiên Thời Thất vẫn không hề lên tiếng, chỉ bình tĩnh ngồi bên cạnh Tần Bách Duật chờ xem Ôn Tranh giải quyết chuyện này.
Lúc này, Ôn Tranh nhả một làn khói trắng ra khỏi miệng, rồi mới nghiêng đầu nhìn về phía Trang Nhân, mặt mày tăm tối, cười cười, “Thím Hai, thím đừng có căng thẳng như vậy, nếu như thím không làm chuyện xấu thì tôi cũng không cần phải nhằm vào thím. Hôm nay thím cứ xem như chúng tôi tới thăm nhà là được rồi.”
Thăm nhà?!
Trang Nhân cười lạnh rủ mắt nhìn ly rượu trước mặt, nhưng tầm mắt lại quét tới hộp thuốc lá trên mặt bàn, trong mắt bà ta chợt lóe lên tia xảo quyệt.
“Nói thì dễ nghe lắm nhưng mà thái độ vừa rồi của Tranh Tranh cô làm thím Hai khó có thể tin được lời giải thích này.”
Bà ta nói với Ôn Tranh rồi cầm cái khay ở góc bàn lên, đặt bốn ly rượu còn có hộp thuốc lá và bật lửa lên, bưng tới.
Trang Nhân đặt ly rượu lên trên bàn uống trà trước mặt mấy người, sau đó mới xoay người ngồi xuống ghế xô pha đơn.
Ôn Tranh rít một hơi thuốc, nhìn Trang Nhân qua làn khói mờ mịt, “Thím Hai tin lời giải thích của tôi hay không, có quan trọng sao?”
Trang Nhân bị lời cô nói chẹn ngang họng chỉ biết cười gượng một tiếng, rồi cầm bao thuốc lá trên bàn lên. Lúc rút một điếu thuốc ra bà ta hơi khựng lại, quay lại chìa tay ra hiệu với Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu.
Nếu như không được tận mắt nhìn thấy thì rất khó mà tin được thím Hai cay nghiệt của nhà họ Ôn lại chủ động dâng thuốc lá cho hàng con cháu.
Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu không để ý tới động tác của bà ta. Mà Ôn Tranh thì nhìn bà ta không chớp mắt. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Từ cách kẹp điếu thuốc, đến châm thuốc một cách thành thạo đã chứng tỏ bà ta không phải là tay mơ.
Rõ ràng trong mắt lộ ra sự hoảng sợ, thế mà Trang Nhân lại có thể bình tĩnh dâng thuốc cho mấy người đàn ông?
Chuyện này không bình thường!
Ôn Tranh phát hiện ra những thứ này thì đương nhiên ba người khác cũng thu hết vào mắt.
Nghiên Thời Thất nhích tới gần bên người Tần Bách Duật, hơi tựa lên bả vai anh, không muốn anh nhận thuốc lá Trang Nhân đưa tới.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà mỗi một người đều mang theo tâm sự riêng.
Sau khi châm một điếu, ngón tay sơn màu của bà ta kẹp lấy thuốc đưa tới miệng rít một hơi dài. Mà trong mắt bà ta lại xuất hiện sắc thái mờ mịt, tựa như rất hưởng thụ sự bay bổng mà điếu thuốc mang tới.
Ôn Tranh nheo mắt lại, rồi từ từ cụp mắt nhìn hộp thuốc lá bị bà ta đặt trên tay vịn ghế xô pha. Chỉ chốc lát sau, cô mở miệng phá vỡ sự yên lặng, “Sao thím Hai không nói gì?”
Trang Nhân rít một hơi thuốc rồi phun khói về phía cô, cười khinh nói, “Cô muốn tôi nói cái gì? Tranh Tranh, đừng tưởng là tôi không nhìn ra tối nay các cô tới chỗ tôi để kiếm chuyện.”
Ôn Tranh gật đầu, nói thẳng không hề kiêng dè: “Nếu thím Hai đã biết chúng tôi tới gây chuyện thì thím có gì muốn nói với tôi không? Chẳng hạn như liên quan tới Ôn Tri Diên, liên quan tới thím, hoặc là... Liên quan tới nguyên nhân thật sự của vụ tai nạn năm năm trước của tôi?!”
Vừa nghe thấy vậy, mặt mũi Trang Nhân lập tức cứng lại. Bà ta nhìn vào mắt Ôn Tranh, chanh chua nói, “Cô có ý gì? Chẳng lẽ do tôi thương yêu Diên Diên cho nên cô thẹn quá thành giận? Làm sao mà tôi biết nguyên nhân cô gặp tai nạn năm năm trước chứ? Tự mình lái xe không cẩn thận, gây tai nạn, chẳng lẽ còn cho rằng có người muốn hại cô sao?”