NGƯỜI BÊN GỐI CỦA ANH CHỈ CẦN NGỬI ĐÃ BIẾT LÀ MA TÚY! K5 là một loại thuốc lá sợi có chất gây nghiện đã có từ rất lâu, chỉ cần hút một điếu là kiểm tra nước tiểu và máu sẽ có kết quả dương tính, mà ba điếu trở lên nhất định sẽ thành nghiện.
Lôi Duệ Tu từng làm cảnh sát đương nhiên là hiểu loại vật phẩm này hơn người thường. Cho nên khi vừa nghe thấy Ôn Tranh thản nhiên nói ra K5 thì anh thật sự chấn động.
Mặc dù Lôi Duệ Tu chưa bộc lộ ra quá nhiều khác thường nhưng lòng bàn tay siết chặt lại tiết lộ cảm xúc thật sự của anh.
Người bên gối của anh chỉ cần ngửi đã biết là ma túy?!
Sắc mặt Trang Nhân lúc này đã thay đổi. Thậm chí do quá hoảng sợ mà bà ta đã siết hộp thuốc đến méo mó.
Ôn Tranh vân vê điếu thuốc trong tay, đuôi lông mày ẩn chứa ý cười nhìn lướt qua Trang Nhân, “Thím Hai lấy thuốc lá làm từ chất gây nghiện cho chúng tôi hút là định làm gì?”
Trang Nhân kinh hãi. Hoảng sợ từ trong đáy lòng cuộn trào tuôn ra khiến cả người bà ta căng cứng, “Mày, mày...”
Bà ta cho rằng bản thân đã hiểu rõ tất cả mọi người trong nhà họ Ôn, nhất là Ôn Tranh.
Từ trước đến nay, trong mắt mọi người, Ôn Tranh chỉ là bùn loãng không trát nên tường. Cô không thích đọc sách, không thích vẽ tranh, cả ngày trông cởi mở thích làm gì làm nhưng thật sự chỉ là một con ngựa hoang mất cương vô dụng mà thôi.
Thế mà cô lại biết K5, vả lại chỉ cần ngửi một cái...
Ôn Tranh vẫn còn nở nụ cười, vô cùng hài lòng lắc lư mũi chân, nhưng trong đôi mắt lạnh lẽo không độ ấm cuốn theo băng sương ghim trên người Trang Nhân, “Thím Hai, thím làm vậy là tàng trữ ma túy. Có phải thím không biết anh ấy là cảnh sát hay không?”
Sắc mặt Trang Nhân ngày càng tái nhợt. Khi ánh mắt của bà ta rơi lên người Lôi Duệ Tu thì lập tức thấy hoảng hốt.
Người này không phải tự xưng là người nhà họ Lôi ở Nam Hải sao?
Sao bây giờ lại biến thành cảnh sát rồi?!
Thật ra thì Trang Nhân đã từng định điều tra nhà họ Lôi ở Nam Hải, nhưng... chẳng thu hoạch được gì cả.
Bà ta vẫn cho rằng, khu vực như Nam Hải nghe thì bề thế vậy thôi chứ chỉ là một gia tộc nhỏ bé chưa từng có ai biết đến.
Nhưng hôm nay mặc kệ thân phận gia tộc của anh ta tốt hay xấu, chỉ với hai chữ cảnh sát đã giống như lưỡi dao sắc bén treo trên đầu bà ta rồi.
Trang Nhân muốn chạy nhưng đã quá muộn.
Thậm chí bà ta còn chưa kịp đứng dậy thì Ôn Tranh ngồi gần đó đã hạ hai chân bắt tréo xuống, vọt nhanh tới trước mặt bà ta, đạp một chân lên ghế xô pha bên cạnh, giam cả người bà ta bên trong.
Hô hấp của Trang Nhân trở nên rối loạn, bà ta muốn tránh ra nhưng cuối cùng chỉ có thể vùi trên ghế giãy chết, hù dọa, “Ôn Xu Tranh, mày muốn làm gì? Mày dám đụng vào tao thì tao sẽ bảo chú Hai mày dạy dỗ mày đó!”
“Chú Hai của tôi? Bà nói là Ôn Tĩnh Nho, hay là gã họ Triệu ngoài cửa?” Ôn Tranh cười lạnh pha trò.
Ôn Tranh nói rồi hơi cúi người tiến sát tới gương mặt hốt hoảng của Trang Nhân. Ánh đèn trên đỉnh đầu bị che lại khiến trước mắt Trang Nhân tối đen tựa như ngày tận thế đã đến. Nguồn : we btruy en onlin ez.com “Trang Nhân, tôi chỉ cho bà một cơ hội thôi. Nói cho rõ, bà có nhúng tay vào chuyện tôi gặp tai nạn xe năm đó hay không?”
Giọng Ôn Tranh rất thấp. Vừa nghĩ tới từng chuyện xảy ra vào năm năm trước, cô đã không sao bình tĩnh được.
Nếu như không có vụ tai nạn xe đó thì bây giờ cô vẫn là cô chủ của nhà họ Ôn.
Nếu như không có những thứ đó xảy ra thì trong năm năm qua cô cũng sẽ không phải chịu đựng nhiều biến cố đến vậy.
Cô biết Ôn Tri Diên là một người đàn bà xảo trá, nhưng cô không tin cô ta mới mười chín tuổi đã có thể sắp đặt ra một vụ tai nạn xe hoàn hảo đến vậy.
Mà Trang Nhân là người giúp đỡ kiếm được nhiều lợi ích nhất bên cạnh Ôn Tri Diên.
“Tao...” Trang Nhân do dự, ánh mắt bà ta lóe lên đã bán đứng vẻ bình tĩnh lúc này.