Người Dấu Yêu Ơi

Chương 734



ÔNG TRIỆU, MAU CỨU TÔI!
“Nói mau!” Ôn Tranh khẽ quát, trong đó mang theo chua xót và đau khổ giày vò đã chịu đựng trong năm năm qua, nhất quyết phải tìm ra sự thật.

Trang Nhân hơi co rúm người lại. Bị ánh mắt âm u của Ôn Tranh đánh vào dây thần kinh mà bà ta vô cùng hốt hoảng.

“Ông Triệu, ông Triệu, cứu tôi với!” Một tiếng gào thét chói tai tràn từ trong miệng Trang Nhân ra.

Bà ta đột nhiên xông ra khỏi ghế xô pha, ý chí muốn sống sót tràn trề giúp bà ta đẩy Ôn Tranh ra rồi nhảy qua lưng ghế xô pha chạy về phía cửa.

Ôn Tranh bị đẩy lùi về sau hai bước, vừa định đuổi theo thì Lôi Duệ Tu đã đứng dậy, giọng nói vô cùng trầm thấp, “Không cần đuổi theo, bà ta không chạy được đâu.”

Lôi Duệ Tu vừa nói vừa đi tới nắm lấy cổ tay Ôn Tranh, buộc cô buông lỏng nắm tay ra.

Quả nhiên, để cố gắng kiềm chế mà lòng bàn tay cô bầm tím vì các móng tay bấm vào.

Lôi Duệ Tu rất đau lòng, thở dài nặng nề nói, “Nếu muốn ra tay thì em cứ đánh bà ta là được rồi, không thể đối xử với bản thân tốt một chút sao?”

Nghiên Thời Thất định nói chuyện thì bị một miếng “thức ăn cho chó” của anh rể tương lai làm cho nghẹn ứ.

Cô lặng lẽ mím môi cười, cầm khăn giấy xoa xoa chóp mũi mình rồi vùi đầu vào lòng Tần Bách Duật.

Lúc này Trang Nhân chạy ra ngoài tưởng đã thành công, thấy sắp vọt tới gần cửa lớn còn không quên hô to một câu, “Ông Triệu...”

Sau đó, cửa lại bị người nào đó đá mở ra!

Động tác đá cửa của đối phương khá đẹp, tựa như có thù oán gì với cánh cửa đó vậy.

Cánh cửa đột nhiên bị đá bật mở theo quán tính với tốc độ nhanh nhất, đập vào mặt Trang Nhân, làm bà ta bật ngửa ra, ngã xuống sàn nhà.

Nghe âm thanh hình như mũi bà ta đã bị gãy rồi?

Người ngoài cửa khó khăn lắm mới rụt cái chân đạp cửa lại, thừ người nhìn Trang Nhân đang ngửa mặt nằm trên mặt đất than đau, hoang mang gãi đầu, “Ai gọi tôi vậy?”

Người này là... Tiểu Triệu, lúc nãy giả trang thành người phục vụ.

Mà khéo thật, anh ta cũng họ Triệu.

Lôi Duệ Tu liếc anh ta. Do đã từng làm việc với nhau cho nên Lôi Duệ Tu biết đây là sở thích của anh ta cho nên chỉ nhắc nhở: “Lần sau khi đạp cửa nhớ chú ý một chút. Anh không cần chân nhưng chúng tôi không muốn bị điếc đâu.”

Tiểu Triệu đứng trước cửa nghiêng đầu vênh mặt lườm Lôi Duệ Tu, “Nếu không xem anh là đội trưởng trước đây của mình thì tôi đã dạy dỗ anh rồi đấy!”

“Anh ra ngoài đi, đóng cửa lại!” Lôi Duệ Tu hừ lạnh. Tiểu Triệu bĩu môi rồi không cam lòng đóng cửa từ bên ngoài.

Anh ta không chọc nổi đại đội trưởng Lôi!

Còn ông Triệu? Ha hả, đã bị cảnh sát chìm khống chế từ lâu rồi.

***

Trong phòng khách, Trang Nhân thê thảm không thể tả nằm trên nền đất.

Dù gì cũng từng là cô chủ của nhà họ Trang, sau đó gả vào nhà họ Ôn, hưởng thụ vinh quang của dòng dõi thư hương, đời này chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Bà ta che mặt kêu rên, xương sống mũi bị cửa đập nát khiến bà ta đau đến nỗi không ngừng co rúm.

Ôn Tranh đi tới trước mặt bà ta, khuỵu chân ngồi xuống, hờ hững mở miệng giữa tiếng gào thét của Trang Nhân: “Một cơ hội cuối cùng, bà muốn nói hay không hả? Thím Hai, của tôi!”

“Ôn Xu Tranh, mày sẽ không được chết tử tế, mày sẽ gặp báo ứng.” Trang Nhân vẫn còn ngu ngốc mắng chửi.

Đúng lúc này, Nghiên Thời Thất đã xem diễn hồi lâu bỗng đứng lên khỏi ghế, xoa cái đầu đau nhức. Lúc lấy khăn giấy xuống cô còn lộ ra vẻ oán giận, “Có thể để bà ta đừng kêu gào nữa không? Chướng tai quá đi!”

Ôn Tranh gật đầu, “Được!”

Ôn Tranh lập tức vung nắm đấm thẳng vào bụng Trang Nhân.

“Ưm...”

Trang Nhân đau đớn không nói ra lời, cũng chẳng còn sức đâu nữa mà kêu rên nữa.

Nghiên Thời Thất thấy vậy thì khóe môi nở nụ cười vui vẻ.

Thế giới yên tĩnh lại rồi!