Chương 756BA NGÀY TIÊU CỦA TÔI HAI VẠN ĐÔ LA MỸ! Bọn họ quấn quýt trong xe một lát rồi mới gọi điện cho Mục Nghi.
“Cậu Tư!” Tiếng nói vững vàng và trầm tĩnh của Mục Nghi truyền đến qua điện thoại, giống như cảm giác anh ta mang đến cho người khác, không phô trương, không liều lĩnh, thậm chí đôi khi sự tồn tại của anh rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Nghiên Thời Thất mở loa ngoài, đưa di động đến gần trước mặt Tần Bách Duật, chu môi ra hiệu cho anh lên tiếng.
Đôi mắt của anh mang ý cười, ngón tay cái nhẹ nhàng miết khóe môi hơi sưng của cô, rồi trầm giọng hỏi Mục Nghi: “Đưa người về chưa?”
Mục Nghi không hề do dự, “Đã đưa về kí túc xá rồi, cậu Tư yên tâm.”
“Ừ, có để lộ sơ hở không?”
“Không!” Mục Nghi trả lời dứt khoát, báo cáo rành mạch: “Chắc là theo Ôn Tĩnh Nho rồi, lòng dạ của hai anh em họ không sâu.”
Dừng lại một chút, Mục Nghi lại bổ sung một câu, “Họ ngây thơ coi tôi như anh Cả ruột thịt, ba ngày tiêu của tôi hai chục nghìn đô la Mỹ!”
Dứt lời, sự im lặng nặng nề lan tràn cả hai đầu dây diện thoại.
Nghiên Thời Thất mím môi, trong lòng hơi xót, lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Hai đứa bé không hiểu chuyện đời kia thật sự rất giống tính chú hai Ôn. Họ mừng rỡ nhận lấy ý tốt mà người lạ trao tặng, chẳng hề chần chừ.
Có lẽ, ngây thơ thật sự sẽ sống rất vui vẻ.
Tần Bách Duật lặng lẽ thở dài, khóe môi nhếch lên, lạnh nhạt trả lời, “Làm rất tốt. Cho cậu thêm ba ngày nghỉ nữa, sau khi về nước, tìm Trác Hàn thanh toán.”
“Cảm ơn cậu Tư!”
Lúc trả lại di động cho anh, Nghiên Thời Thất không kìm được mà thốt lên một tiếng cảm khái, “Cứ để hai đứa trẻ kia duy trì bản tính trời sinh, thật ra cũng rất tốt.”
Cô vừa dứt lời, di động đặt bên chân của cô vang lên.
Nghiên Thời Thất cầm lên nhìn, là Ôn Tranh.
Cô nghiêng đầu, vỗ cánh tay của Tần Bách Duật vẫn quấn quanh gáy mình. Sau khi kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cô mới nhận máy.
“Hai đứa đang... à?” Ôn Tranh vừa nói đã làm người kinh hãi.
Nghiên Thời Thất: “...”
Cô đờ đẫn, sững người một giây rồi nhìn Tần Bách Duật, không nhịn được mà nhéo lòng bàn tay của anh một cái.
Xong việc, Nghiên Thời Thất mới nghiêm túc lắc đầu trả lời: “Đâu có, hai chúng em đang nói chuyện.”
Ôn Tranh kéo dài âm cuối, “Còn phải ôm nhau nói, chuyện đó khó giải quyết lắm à?”
Nghiên Thời Thất: “...”
Cô dở khóc dở cười ngước mắt, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng huýt sáo quen thuộc phát ra từ đuôi xe của họ.
Chiếc xe Lôi Duệ Tu cầm lái luôn đi phía sau họ.
Nghiên Thời Thất vừa quay đầu nhìn thân xe của đối phương, sau đó liền nghe thấy Ôn Tranh trêu chọc cô qua điện thoại, “Hai đứa còn tiếp tục nói chuyện không? Bọn chị không vội, có thể chờ tiếp.”
Cô cảm thấy hình tượng của mình… sắp sụp đổ rồi.
***
Hai giờ chiều, sau khi ăn xong cơm ở bên ngoài, bốn người Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh đi ô tô quay về khu nhà.
Trong biệt thự Anh Hoa Viên, hai người đàn ông đi đỗ xe chưa quay lại, hai chị em im lặng ngồi trong phòng khách.
Qua vài tiếng lắng đọng, tâm trạng bị Trang Nhân ảnh hưởng đã khôi phục rất nhiều.
Mà lúc ăn cơm trước đó, họ đã bàn bạc một vấn đề khác.
Rốt cuộc hiện giờ Ôn Tri Diên ở đâu!
Mãi cho tới khi đi thẳng đến khu nhà Đoan Mộc, vấn đề này vẫn chưa có đáp án.
Vì tiệc nhận người thân đêm qua của nhà Đoan Mộc, người mà Lôi Duệ Tu phái đi theo dõi đã mất dấu Ôn Tri Diên!
Tiếng bình nước nóng sôi sùng sục trên bàn phá vỡ sự tĩnh lặng vào giờ phút này.
Nghiên Thời Thất choàng tỉnh, nhìn vẻ mặt vô cảm của Ôn Tranh, “Chị đừng nghĩ nhiều, dù cô ta muốn làm gì, nhất định sẽ phải lộ mặt.” WebTru yenOn linez . com Ôn Tri Diên cười lạnh một tiếng, “Chị chỉ nhớ lại câu nói của Trang Nhân, bà ta nói chị không đấu lại Ôn Tri Diên, đúng là mẹ nó nực cười.”