SỰ CỐ LẦN NÀY KHÔNG PHẢI NGOÀI Ý MUỐN! Kiều Mục nghe vậy thở hổn hển, “Không cần, Kiều Thị Entertainment không thiếu chút tiền này. Hai ngày trước, người này đã ngừng kí hợp đồng với công ty rồi, mà anh cũng không có ý định hợp tác với anh ta tiếp. Nhưng bây giờ lại đột nhiên xảy ra chuyện, Kiều thị đúng là mắc nợ anh ta mà.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng bao lâu đã trở về phòng nghỉ bên cạnh phòng bệnh.
Tất cả mọi người đều đang có mặt bên trong.
Họ vừa nhìn thấy bóng dáng hai người bước vào đã thi nhau ném ánh mắt quan tâm tới.
“Chú Tư, sao rồi?” Người lên tiếng trước là Hàn Vân Đình.
Anh đang ngồi trên ghế xô pha vẫn còn cầm điện thoại, lúc ngước mắt nhìn về phía Tần Bách Duật rõ ràng còn lộ ra vẻ lo lắng.
“Không sao.”
Mặc Lương Vũ đang ngồi bên cạnh Hàn Vân Đình. Hôm nay cậu ta đã bớt vẻ hoạt bát của cậu chủ nhà họ Mặc quần là áo lụa trước kia, mà thay vào đó là sự chín chắn, chững chạc hơn.
Cậu ta chậm rãi dời mắt nhìn Tần Bách Duật, nhíu mày hỏi, “Anh Tư, chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?”
Lời Mặc Lương Vũ nói gây chấn động, ngay lập tức đã thu hút được ánh mắt của mọi người.
Kiều Kình ngồi một bên nghi ngờ nhìn cậu ta: “Tiểu Vũ, sao cậu lại hỏi như vậy?”
Ngay cả Ưng Phi Phi và Doãn An Táp cũng không ai bảo ai nhìn về phía cậu ta.
Mặc Lương Vũ nhìn thoáng qua mọi người, rồi bĩu môi phân tích đâu ra đấy, “Em đã xem hình ảnh truyền thông đăng trên mạng rồi. Hình như lúc chị dâu được cứu ra thì gót giày đã bị gãy, mà phần bị gãy lại không biết ở đâu rồi. Điều này rất kì lạ phải không?”
Hàn Vân Đình chỉ mới vừa chạy tới, mà nãy giờ ở bệnh viện cũng đang làm việc cho nên không hiểu rõ tình huống ở hiện trường lắm. Bây giờ lại đột nhiên nghe thấy phân tích của Mặc Lương Vũ, anh nhíu mày lại, cảm thấy khó hiểu, “Biết đâu là do backdrop phía sau làm gãy thì sao?”
Mặc Lương Vũ mím môi, làm lơ giả thiết của Hàn Vân Đình.
“Cộc cộc...”
Lúc này, cửa phòng nghỉ bị người gõ vang.
Ưng Phi Phi đứng gần cửa nhất nên bước đến mở cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài thì hơi sửng sốt.
Bởi vì cô không quen biết!
Mà người vừa tới là Tiểu Lâm.
Sắc mặt cô vô cùng nghiêm túc bước từ ngoài cửa vào, sau đó đứng cách Tần Bách Duật mấy bước báo cáo, “Cậu Tư, trong lúc chúng tôi dời tấm backdrop ở hiện trường đã tìm được thứ này.”
Tiểu Lâm vừa nói đã mở lòng bàn tay ra, thứ bày ra trước mắt mọi người chính là nửa đoạn gót giày bị gãy của Nghiên Thời Thất. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Tần Bách Duật cầm lấy gót giày bị gãy đó, đôi mắt sâu thẳm như mang theo gió lạnh kinh người.
Tiểu Lâm khẽ gật đầu rồi mờ mịt nói tiếp, “Cậu Tư, gót giày này được tìm thấy trong khe hở giữa sàn đất ghép lại của sân khấu.”
“Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ sân khấu, phát hiện mỗi một chỗ mặt sàn ghép lại ngay phía trước tấm thép backdrop đều có khe hở với kích cỡ như nhau. Sự cố lần này cũng không phải là ngoài ý muốn, bởi vì hệ thống camera tại hiện trường đã gặp trục trặc ngay sáng nay, khiến cho hệ thống giám sát bị ngừng trệ, không ghi lại được gì tại hiện trường cả.”
Mặc Lương Vũ thấy vậy u ám mở miệng: “Anh Tư vẫn nên tra thử xem gần đây chị dâu có làm mích lòng ai không. Rõ ràng là có người muốn mạng chị ấy.”
Cậu ta vừa nói xong, Kiều Mục và Hàn Vân Đình lập tức nhíu mày lại.
Ưng Phi Phi và Doãn An Táp cũng sợ hãi quýnh lên.
Lời Mặc Lương Vũ vừa nói quá đáng sợ, những người bình thường như các cô đã bao giờ nghe cách nói kinh người vậy chứ.
Mặc Lương Vũ vừa há miệng đã chết này chết nọ, có phải cậu ta đã chịu phải đả kích gì rồi không?!
Tần Bách Duật nhìn Tiểu Lâm, bỗng siết chặt gót giày trong tay, đôi mắt chợt lóe lên ánh sáng ác liệt, “Tiếp tục điều tra.”