Chương 846CHIẾC XE BÍ ẨN XUẤT HIỆN Ở TRÊN ĐƯỜNG LỆ THÀNH! Hôm sau, tám giờ sáng.
Bác sĩ các khoa khám bệnh toàn diện một lượt cho Nghiên Thời Thất. Cuối cùng họ đưa ra kết luận có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi trước thời hạn.
Trong phòng bệnh, nghe thấy tin tức này, Nghiên Thời Thất rất vui vẻ, vội vàng gọi Ôn Tranh giúp thu dọn hành lí.
Sau khi các bác sĩ lần lượt ra khỏi phòng, Tần Bách Duật cũng đi theo.
Bên ngoài hành lang cách xa khu phòng bệnh, vẻ mặt của bác sĩ Bàng rất nghiêm túc, “Tổng Giám đốc Tần, tình hình mắt của vợ cậu không tốt lắm, đáy mắt đã xuất hiện đốm vàng chuyển biến xấu.”
“Cậu và cô ấy bàn bạc sao rồi? Theo quan sát của tôi, nếu tiếp tục không làm phẫu thuật, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nghiêm trọng hơn, sau này cô ấy sẽ có nguy cơ bị mù.”
Nghe vậy, trưởng khoa Phó ở bên cạnh không kìm được mà hít ngược một hơi lạnh.
Trước kia, sau khi họ đưa ra phương án, Tổng Giám đốc Tần vẫn chưa trả lời.
Không ngờ chỉ qua một ngày, đôi mắt đã biến đổi nghiêm trọng.
Tần Bách Duật chắp tay đứng trước mặt các bác sĩ, lúc nghe thấy câu nói này, lòng bàn tay sau lưng lập tức siết chặt thành nắm đấm.
Hầu kết anh nhấp nhô, mí mắt rủ xuống che đi đôi mắt đen như mực, anh khàn giọng đáp: “Tạm thời không làm phẫu thuật, tiến hành điều trị Đông y.”
Bác sĩ Bàng kinh ngạc: “Cậu tìm được bác sĩ Đông y thích hợp rồi ư? Thật ra hôm qua tôi có nghe ngóng trong giới, nhưng hiện giờ, bác sĩ tinh thông điều trị dược lí về mắt trên phương diện Đông y rất hiếm. Xin lỗi, tôi không thể giúp được gì.”
“Bác sĩ Bàng quá lời, tôi có một người bạn thông thạo y thuật Đông y.”
Tần Bách Duật nói ngắn gọn, không tiết lộ quá nhiều về thân phận, lai lịch của người bạn này.
Nếu đã vậy, bác sĩ Bàng không hỏi thêm. Trước khi đi, ông còn cố ý dặn dò: “Tổng Giám đốc Tần, trước kia tôi từng hỏi riêng về tình trạng của vợ cậu với bác sĩ Lương, còn kê cho cô ấy thuốc chống viêm có tác dụng phụ nhỏ.
Nếu mắt của cô ấy tiếp tục diễn biến xấu, có thể cân nhắc cho uống một chút thuốc tá chất. Thật ra, cậu và vợ còn trẻ, dù không giữ được đứa bé, sau này... vẫn còn cơ hội mà.”
Theo quan điểm của bác sĩ Bàng, việc giữ lại đứa bé là quá tùy hứng.
Người còn trẻ, hà hất phải cố chấp với một đứa bé như vậy.
Nếu mang thai làm trễ nải việc điều trị mắt thì sau này sẽ mù, dù con cháu đầy nhà cũng chỉ vô dụng.
Theo quan điểm của bác sĩ Bàng, ông không thể hiểu nổi cách làm của đôi vợ chồng này, nhưng không dám nói quá gay gắt.
Trưởng khoa Phó ở cạnh nghe thấy đề nghị của ông thì không kìm được mà gật đầu phụ họa.
Xuất phát từ hành vi nghề nghiệp của bác sĩ, lúc tiến hành chữa trị cho bệnh nhân, nhất định họ sẽ chọn cách tối ưu. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com Bỏ đứa bé, điều trị mắt là phương án phù hợp nhất theo ý họ.
Bấy giờ, Tần Bách Duật khẽ gật đầu với đề nghị của hai người: “Tôi tôn trọng quyết định của vợ mình.”
Nghĩa là vợ anh nói mới được.
Nghe vậy, hai vị bác sĩ há miệng, không nói lời thừa thãi nữa.
Lát sau, Tần Bách Duật cảm ơn họ rồi quay người trở lại phòng bệnh.
Trên đường đi, di động của anh reo lên.
Nhìn hiển thị, bước chân của anh dần dần chậm lại.
Anh nhận máy, nhưng lại không lên tiếng.
Đối phương cũng im lặng ba giây. Đầu dây bên kia loáng thoáng truyền đến tiếng gió rít gào.
Có lẽ vì quá lạnh, người kia không nhịn được nữa, khàn giọng nói, “Anh đến rồi.”
Dứt lời, anh cúp điện thoại, môi mỏng mím chặt, nhìn ra ngoài cửa sổ hành lang.
Cách một khoảng rất xa, dường như anh trông thấy một bóng người ngoài cổng bệnh viện.
Anh quay ngoắt lại, sải rộng bước chân đi về phía thang máy.
Ngày hôm nay, cảnh sát giao thông Lệ Thành liên tiếp báo cáo hai lần về tin xấu xe nhập lậu đi ngược chiều.
Nghe nói, đối phương lái chiếc SSC North America có biển số xe nước ngoài trên đường phố Lệ Thành, hơn nữa vô lăng còn nằm ở bên phải, hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn phân phối xe cộ trong nước.
Cảnh sát giao thông nghi ngờ đây là xe nhập lậu, hiện giờ rất nhiều cảnh sát giao thông và cảnh sát chống buôn lậu đang nhanh chóng tiếp cận vị trí dừng xe, đó là bệnh viện Lệ Thành.