Chương 847CHỮA KHỎI MẮT CHO VỢ TÔI! Ba phút sau, Tần Bách Duật đi thang máy VIP xuống tầng một.
Trước cổng bệnh viện, xa xa đã có rất nhiều người chỉ trỏ xung quanh một chiếc xe.
Chiếc SSC North America màu trắng có bề ngoài vô cùng đẹp đẽ, khuôn mẫu siêu xe thể thao ngầu như Lamborghini, nhưng logo xe lại khác hẳn. E rằng đến cả người mê xe cũng hiếm ai có thể nhận ra nhãn hiệu này.
Thứ khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là biển số xe. Đó không phải biển số màu xanh da trời thống nhất trong nước, mà là nền trắng chữ đen, mang số: SL-00-01.
Bấy giờ, có một bóng dáng cao lớn đang dựa nghiêng bên ngoài cửa buồng lái.
Trên người mặc một chiếc áo khoác cổ đứng màu nâu dài đến mắt cá chân, cổ quàng chiếc khăn vuông đen, chân đi giày da đen sáng bóng, anh ta tuấn tú lạ thường dựa lên cửa xe. Chân phải vắt qua chân trái, đầu hơi cúi, tóc mái chớm dài bay phất phơ trên xương chân mày, dáng vẻ lười nhác toát ra mấy phần phóng khoáng.
Ở nơi xa, tiếng còi của xe cảnh sát dần đến gần, nhưng người này cứ đứng như vậy, không hề để ý đến ánh mắt tò mò và kinh ngạc của đám đông.
Mãi tới khi...
Tiếng bước chân giẫm lên mặt đất đi về phía anh ta vang lên, thì đôi mắt của anh ta khẽ đảo. Tóc rối trên trán cũng không ngừng phất phơ lúc anh ta liếc mắt sang.
Anh ta thong thả ngẩng đầu lên, dung mạo làm ai cũng phải sững sờ.
Lúc trông thấy gương mặt ấy, ngay cả người qua đường hóng chuyện cũng không nhịn được mà hít ngược một hơi.
Bọn họ nghĩ, nói chung đây có thể gọi là điên đảo người đời!
Anh ta chẳng hề bận tâm đến động tĩnh xung quanh, hờ hững hếch cằm nhìn chàng trai đang đi từ xa tới. Dáng vẻ liếc xéo của anh ta ngông cuồng và lạnh lùng. Đôi mắt âm u giống như vòng xoáy, có thể cuốn trôi đất trời.
Hai chàng trai có vẻ ngoài xuất sắc đứng lặng trước mặt nhau trong cự li ba bước, không ai lên tiếng.
Dường như dấu vết năm tháng khiến họ rời xa thời niên thiếu lông bông không màng nay mai.
Lát sau, chàng trai đứng bên cạnh xe nhếch đôi môi mỏng nhạt màu, “Cậu đến muộn hai phút bốn mươi ba giây!”
Tần Bách Duật đút một tay vào túi quần, tay kia cầm di động, nghe thấy lời lên án, thì nhếch môi gọi tên đối phương, “Thương Lục!”
Thương Lục, ba mươi mốt tuổi, người kế thừa của gia tộc bề thế chuyên về Đông y, ở nước ngoài mười năm, hầu như tham gia tất cả đợt điều trị của Tần Bách Duật.
Thương Lục nghe vậy, cười khẽ thành tiếng, sau khi chẹp miệng thì sải bước dài lên trước, chào hỏi anh theo cách của đàn ông.
Anh ta đưa tay về phía Tần Bách Duật, ánh sáng lạnh lẽo lướt qua đáy mắt.
Tần Bách Duật cúi đầu nhìn tư thế bắt tay của đối phương, vừa mím môi vươn tay, thì một cú đấm mạnh mẽ lập tức đánh úp về phía mặt anh, “Tần Tứ, chú làm bọn anh tìm dễ dàng quá!”
Động tác của Thương Lục rất nhanh, tư thế chớp nhoáng nhạy bén, nắm đấm ác liệt nhắm lên môi của Tần Bách Duật. Nhưng chỉ còn cách vài milimet, thì cổ tay anh ta đã bị khống chế. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Muốn đánh lộn cũng được, nhưng không phải hôm nay.” Lúc nắm cổ tay của đối phương, Tần Bách Duật xoay một cái, hóa giải công kích.
Thương Lục nhướng mày, ý cười vương trên khóe môi, “Hơn bốn năm không gặp, chú không hề thụt lùi.”
Tần Bách Duật đang định mở miệng, thì đúng lúc đó có vài chiếc xe cảnh sát xông tới cổng bệnh viện, rầm rộ bao vây chiếc siêu xe SSC North America.
Anh vừa dứt lời, Thương Lục nheo mắt, sửng sốt, “Vợ của chú?”
Tần Bách Duật không trả lời, chỉ nhìn anh ta bằng cặp mắt sáng quắc đầy suy tư, “Chiếc SSC North America bảy mươi tỉ kia, đổi lấy việc anh chữa khỏi mắt cho cô ấy, quyết định thế nhé?”
Sắc mặt Thương Lục lập tức sa sầm, “Quyết định cái gì? Anh không chữa cho phụ nữ, chú biết quy tắc của anh rồi đấy.”
“Vậy thì anh tự xử lí.” Dứt lời, Tần Bách Duật xoay lưng bỏ đi.