Chương 849CÁI THỨ ÁI NAM ÁI NỮ GÌ THẾ? Nghiên Thời Thất nhìn Thương Lục, mà anh ta cũng đánh giá cô.
Dung mạo, khá ổn.
Dáng người, không nhìn rõ.
Giọng nói, êm tai.
Nhân phẩm, chờ quan sát.
Thương Lục thầm đưa ra vài tổng kết trong lòng, cuối cùng không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu với cô, đi đến xô pha tự ý ngồi xuống.
Nghiên Thời Thất chỉ cảm nhận được có người lướt qua trước mắt, không khí xung quanh thoang thoảng mùi thuốc.
Không gay mũi, giống mùi thuốc bắc.
Tần Bách Duật chậm rãi đi tới trước mặt Nghiên Thời Thất. Thấy cô nheo mắt, anh xót xa che mắt cô lại, “Em không nhìn rõ thì đừng cố nữa.”
Khoảng cách lúc nãy giữa Thương Lục và cô chỉ có vài mét ngắn ngủi như vậy mà cô cũng không nhìn rõ.
Dù cô không nói, nhưng tất cả đều lọt vào mắt anh.
Nghiên Thời Thất kéo tay anh, vẫn cười khúc khích như cũ, chu môi về phía Thương Lục, thì thầm hỏi: “Anh ta là ai vậy?”
“Bác sĩ.”
Thương Lục cáu kỉnh ngồi trên xô pha: “?”
Tôi không có tên à?
Nghiên Thời Thất không hiểu ngọn nguồn, cũng không nhìn rõ mặt của Thương Lục, chỉ hờ hững đáp lại một tiếng rồi không hỏi thêm.
Thương Lục: “?”
Phụ nữ bình thường nhìn thấy anh, chẳng phải đều có dáng vẻ mê trai đờ đẫn hay sao?
Giống như cái cô đang thu dọn hành lí, quần áo trên tay rơi xuống đất cũng chẳng biết.
Cớ gì... người phụ nữ của Tần Tứ lại coi mình như không khí?
Trong lòng Thương Lục đã hơi mất bình tĩnh.
Nhưng đổi cách nghĩ, anh ta lại tự an ủi mình, mắt của vợ Tần Tứ không tốt, về tình về lí có thể tha thứ.
Vậy nên, khi Lôi Duệ Tu biết Nghiên Thời Thất ra viện, đúng lúc chạy tới bệnh viện giúp đỡ thì trông thấy cảnh tượng này.
Ôn Tranh đứng trước bàn, hai bộ quần áo rơi xuống đất, nghiêng đầu nhìn về phía xô pha, không nhúc nhích.
Lôi Duệ Tu khó hiểu, phóng mắt theo tầm nhìn của cô. Vừa trông thấy Thương Lục, anh rất khó chịu.
Sao một người đàn ông lại có thể đẹp hơn cả phụ nữ?!
Lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, môi mỏng màu phấn hồng, cái thứ ái nam ái nữ gì thế này?!
Lôi Duệ Tu xuất thân cảnh sát, tôn sùng khí chất cương trực, nam tính.
Bấy giờ, Thương Lục bắt tréo hai chân, ngồi trên xô pha, trông rất uể oải tùy tiện, nhưng có vẻ không thấp.
Chỉ là nhìn riêng gương mặt thì khí chất cả người lại có phần ẻo lả. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Nhưng vào lúc Thương Lục ngước mắt lên, tầm nhìn của hai người chạm nhau, Lôi Duệ Tu liền lật đổ tất cả đánh giá về đối phương.
Người đàn ông này, rất nguy hiểm!
Kẻ ẻo lả sẽ không có ánh mắt và dáng vẻ lạnh lẽo áp bức này.
Đối mặt với cái nhìn của Lôi Duệ Tu, Thương Lục cũng ngạo mạn nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ khiêu khích.
Lôi Duệ Tu liếc anh ta một cái, lát sau đã ganh nhau bằng mắt với người này.
Điều quan trọng hiện giờ là người phụ nữ của anh có hiềm nghi tòm tem bên ngoài!
Lôi Duệ Tu lặng lẽ lườm Thương Lục một cái, tiếp tục đi về phía Ôn Tranh. Lúc nhặt đồ dưới đất lên, anh cất giọng khàn khàn bất mãn, “Em đang nhìn gì thế?”
Lí trí của Ôn Tranh bị câu nói của anh đánh thức, nét mặt lập tức bối rối.
Cô ép mình thu lại ánh mắt đang dán trên người Thương Lục, hắng giọng, “Không nhìn gì cả, anh lái xe đến à?”
“Ừ.” Lôi Duệ Tu đáp, bất ngờ phát hiện thái độ của Ôn Tranh rất hiền hòa, khác một trời một vực với dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ hai hôm trước.
Cô ấy... Chột dạ rồi!
Lôi Duệ Tu không kìm được mà nhìn Thương Lục, rốt cuộc là yêu ma quỷ quái từ đâu tới, có thể khiến Ôn Tranh thay đổi khủng khiếp như vậy.