Người Dấu Yêu Ơi

Chương 86



Nghiên Thời Thất không ngờ Tống Kỳ Ngự sẽ gọi đến. Cô chần chừ mấy giây mới nghe, “Chào thầy Tống.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp và nho nhã của Tống Kỳ Ngự, “Cô Nghiên, cô có nhận được tin nhắn của tôi không?”

Nghiên Thời Thất áp điện thoại di động bên tai, nhìn vào bản thông cáo lịch trình shows, khẽ vuốt cằm, “Nhận được rồi. Nói vậy, tiệc tối của nhà họ Tống là anh mời tôi sao?”

Cô nghĩ, nếu không phải như thế, e rằng cô vắt hết óc cũng không nghĩ ra vị giáo sư nhân dân này lại xuất thân từ gia đình giàu nhất Tuyền Thành.

Dường như tâm trạng của Tống Kỳ Ngự không tệ, anh ta cười tao nhã thành tiếng, “Ngạc nhiên lắm sao?”

“Cũng không hẳn!” Nói xong, Nghiên Thời Thất lại bổ sung một câu: “Chỉ là hơi bất ngờ thôi.”

“Dù biết thế này là hơi đường đột, nhưng tôi vẫn hi vọng cô Nghiên có thể nể mặt đến dự. Bà cụ nhà chúng tôi nhìn thấy biểu hiện của cô tại tuần lễ thời trang lúc trước đã rất thích cô. Lại đúng lúc là đại thọ tám mươi của bà, thân là bậc con cháu, tất nhiên tôi mong bà có thể đạt thành tâm nguyện, vì thế tôi mới mạo muội mời cô, xin cô đừng chê bai.”

Lần này Tống Kỳ Ngự giải thích không chút sơ hở, đồng thời còn bày tỏ sự áy náy và khen ngợi Nghiên Thời Thất một phen.

Đã như thế, cô cũng không tiện từ chối.

Huống chi Tống Kỳ Ngự đã từng giúp Nghiên Thời Dương giải quyết vấn đề khó khăn. Về tình về lý, Nghiên Thời Thất đều không thể chối từ.

Mà sau khi nhận được sự đồng ý của Nghiên Thời Thất, Tống Kỳ Ngự không nói thêm lời nào nữa, hàn huyên vài ba câu thì cúp máy.

Nghiên Thời Thất yên lặng ngẩn ra một lát, sau đó mở WeChat nhắn tin cho Thành Nghiệp Nam trong lúc suy tư.

Cô vừa mới thoát khỏi màn hình, một cuộc gọi nữa lại tới.

Nhìn vào tên người gọi, nhịp tim của Nghiên Thời Thất bỗng tăng tốc. Cô mỉm cười, bước ra ban công, dựa vào lan can đá điêu khắc, ấn nút nhận.

Cô không lên tiếng mà chờ Tần Bách Duật nói trước.

Làn gió mát được ánh mặt trời hâm nóng lên, thổi tung những sợi tóc nơi thái dương cô, phất phơ ở hai bên má. Cô nhếch đuôi mày, cong môi, cơn ngứa ngáy lướt nhẹ theo da thịt chui vào tim, giống như cảm xúc mà anh mang lại cho cô, vừa nhảy cẫng thích thú, vừa rung động tuyệt không thể tả.

“Sao không nói gì? Bận lắm à?”

Quả nhiên, giọng nói trầm thấp và hấp dẫn của Tần Bách Duật truyền đến ống nghe bên tai, Nghiên Thời Thất mỉm cười, vén tóc ra sau tai, cất giọng hồn nhiên: “Không, muốn anh nói trước!”

Cô như nghe thấy tiếng cười thuần hậu của anh, “Không ở cùng bạn hả?”

Đôi mắt đẹp của Nghiên Thời Thất lấp lánh, véo nhẹ lên vành tai mình, “Không, em mới từ công ty về.”

“Tối nay rảnh không?” Anh trầm giọng lên tiếng.

Nghe thế, mắt cô lóe lên vẻ lém lỉnh, “Có, muốn hẹn em à?”

“Rất vinh hạnh!”

Câu nói hàm chứa ý cười của anh vừa dứt, Nghiên Thời Thất liền nghe hình như có tiếng trò chuyện ở đầu dây bên kia. Cô lắng nghe tiếng động, tận đến khi bên kia im lặng trở lại thì mới nói tiếp: “Đúng rồi, ngày mai em phải đi Tuyền Thành một chuyến.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Em đi công tác hả?”

Sau khi đáp lời, cô ăn ngay nói thật, “Cứ xem là vậy đi, là thầy Tống, người đã giúp Nghiên Thời Dương xử lý chuyện lần trước. Anh ta mời em đến dự tiệc mừng thọ.”

Tần Bách Duật im lặng trong giây lát, giọng nói vẫn nhẹ nhàng và hấp dẫn như cũ: “Phong cảnh ở Tuyền Thành không tệ, đến lúc đó em có thể dành thời gian đi tham quan.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, tại trụ sở chính của Công ty bất động sản Tần thị.

Ngón tay xương khớp rõ ràng của Tần Bách Duật cầm lấy tài liệu trên bàn, ánh mắt sâu thẳm cứ quanh quẩn trên tài liệu cá nhân của Tống Kỳ Ngự.

Trác Hàn đứng bên cạnh anh, cảm nhận rõ được cảm giác ngột ngạt toát ra từ Tổng Giám đốc, ngay cả ánh mắt của anh cũng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.

“Tổng Giám đốc, tin tức bị chúng ta chặn là tin mà thầy Tống này đã từng điều tra cô Nghiên. Có điều, anh ta vẫn chưa điều tra được chuyện kết thông gia giữa hai nhà Tần - Nghiên, có cần tôi tạo chút dư luận không ạ?”

Tần Bách Duật bỏ tài liệu xuống, hơi giơ tay lên, đôi mắt u ám sâu xa, vừa lạnh nhạt, vừa cao ngạo, nói: “Không cần, vậy thì tôi thắng mà chẳng vẻ vang gì cả!”