Chương 861NGƯỜI TÀI THƯỜNG HAY DỊ! Tuy ngạc nhiên, nhưng Liên Trinh cũng không hề tin mấy lời nói hươu nói vượn của Thương Lục.
Mặc dù anh ta thông hiểu Đông y từ khi còn trẻ tuổi, nhưng nói mình là hậu duệ Thần Nông thì là quá hoang đường rồi.
Thanh niên bây giờ huênh hoang thật ấy!
Thương Lục vẻ mặt kiêu ngạo hất cằm lên. Anh ta vừa cất túi bố vào trong áo thí nghiệm, Tần Bách Duật liền nói, “Đi vào phòng vô trùng bắt mạch cho cô ấy.”
Thương Lục nhíu mày, “Không đùa đấy chứ?”
“Bắt mạch cho cô ấy, nếu không tôi sẽ mặc kệ chiếc SSC North America của cậu.” Tần Bách Duật lạnh giọng dọa.
Thương Lục cười lạnh, “Chú gọi tôi về nước, lại lấy xe của tôi, bây giờ con bà nó còn uy hiếp tôi?”
“Tháng trước, trong buổi triển lãm ô tô quốc tế, có công bố ra mắt chiếc SSC North America kiểu mới màu vàng năm trăm ki lô mét giờ.”
Thương Lục dao động!
Bởi chiếc xe mà anh ta đang chạy chỉ có vận tốc bốn trăm ba mươi kilometer/h thôi.
Vậy là trong tay Tần Tứ có model mới?
Thương Lục cắn răng, chỉ tay vào Tần Bách Duật, nói: “Xem như chú ngon! Tôi bắt mạch, được chưa!”
Cuộc đời này của anh ta, ngoại trừ y học, anh ta thích nhất là SSC North America.
Liên Trinh lặng lẽ đứng bên cạnh, nghe hai người nói chuyện với nhau, trong lòng không hề bình tĩnh.
Anh không biết Thương Lục, thậm chí chưa từng nghe cái tên Thương Lục trong giới y học trong nước.
Nhưng một mình anh ta chui vào phòng thí nghiệm, ở lì suốt cả ngày, mùi thuốc gần như lan khắp các ngóc ngách phòng thí nghiệm.
Anh nghĩ, cậu tư Tần không phải là một người đàn ông cảm tính.
Nếu cậu ấy có thể kéo đối phương về khám bệnh cho Tiểu Thất, thì chắc chắn Thương Lục cũng có chỗ hơn người.
***
Mười phút sau, ba người đi lên phòng nghỉ trên tầng cao nhất.
Trước khi vào cửa, Thương Lục oái oăm xách theo một thùng rác ngoài hành lang.
Liên Trinh khó hiểu, nhưng cũng không ngăn lại.
Người tài thường hay dị, vừa lúc anh cũng muốn nhìn xem khả năng Đông y của Thương Lục đến đâu.
Trong phòng nghỉ, Nghiên Thời Thất vẫn giữ tư thế ngồi trước khi Tần Bách Duật đi.
Chợt nghe tiếng động ngoài cửa phòng, cô quay đầu lại, nhìn thấy ba bóng người chậm rãi đi tới.
Mặc dù nhìn không rõ, nhưng cô nhìn một cái là nhận ra được hình dáng của Tần Bách Duật.
Cô cuốn tay áo len lên. Lúc cô đặt tay lên mặt bàn, Thương Lục đã ngồi yên tại vị trí đối diện.
Thấy vậy, cô đại khái liền hiểu ra, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Có phải là… bắt mạch cho cô không? Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Quả nhiên, Thương Lục ngồi đối diện cô, thuận tay đặt thùng rác bên cạnh bàn.
Anh ta hít sâu một hơi, nhìn vào đôi mắt của Nghiên Thời Thất, chỉ nhíu mày không nói không rằng, vươn đầu ngón tay ra.
Tay của Thương Lục rất đẹp.
Ngón tay thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng, ngay cả móng tay cũng có màu trắng nhạt.
Liên Trinh đứng bên cạnh Tần Bách Duật, nhìn chằm chằm động tác chuẩn bị bắt mạch của Thương Lục, chỉ cảm thấy kì quái.
Bắt mạch thôi mà, có cần phải chuẩn bị tâm lí kĩ càng như vậy không?
Ba phút sau…
“Ụa…”
Liên Trinh tận mắt nhìn thấy Thương Lục mím chặt môi bắt mạch, rồi sau đó cầm thùng rác lên nôn lấy nôn để.
Sắc mặt Nghiên Thời Thất trắng bệch, bị tiếng nôn của Thương Lục dọa sợ.
Cô không nhịn được ngửi ngửi trên người mình. Không có mùi hôi gì cả, chỉ có mùi thơm sữa tắm tối qua thôi.
Sao lại làm cho Thương Lục nôn thành thế kia?
Tần Bách Duật liếc Thương Lục, không còn gì để nói. Mắt anh lóe lên chán chường. Anh đi tới bên giường Nghiên Thời Thất, khoác tay lên vai cô, rồi thì thầm bên tai, “Không liên quan gì đến em. Cậu ta có bệnh không thể chạm vào phụ nữ.”
Liên Trinh cũng nghe được lời anh nói, rồi chợt hiểu ra.
Thương Lục nôn mửa dữ dội, trán toát đầy mồ hôi, tay run run chỉ vào Tần Bách Duật, ụa một tiếng lại nôn tiếp.