Chương 870XEM RA MẮT KHÔI PHỤC RẤT TỐT! Tần Bách Duật đứng yên nhìn theo bóng lưng Thương Lục, lạnh lùng cong khóe môi, đáy mắt lóe lên ý cười.
Đã qua bao năm rồi mà người này vẫn còn ngây thơ như vậy.
Thương Lục đương nhiên không biết Tần Bách Duật nghĩ gì, một mình ngồi trong phòng thí nghiệm tích cực phối dược.
Anh ta chắc chắn Tần Bách Duật sẽ đồng ý với yêu cầu của mình.
Cuối cùng cũng có thể mang người này về Parma, mọi người có thể đoàn tụ rồi.
Nghĩ vậy, cả người Thương Lục hăng hái hẳn lên, cảm giác buồn nôn trong dạ dày cũng không còn khó chịu nữa.
***
(Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Người dấu yêu. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!)
Trong phòng vô trùng, Nghiên Thời Thất đã có thể tự do hoạt động. Trong lúc trị liệu mắt thì cô đã ngủ một giấc ngắn, khoảng bốn giờ chiều mới mơ màng tỉnh dậy.
Cô ngồi dậy ngọ nguậy cổ chân của mình, không có gì khác thường. Cô lại cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nhìn rất rõ.
Đúng là phương pháp của Thương Lục thật sự rất đỉnh. Mặc dù rất đau, nhưng hiệu quả thật sự xuất chúng.
Mấy ngày nay thỉnh thoảng cô cũng soi gương, phát hiện đốm vàng trong mắt đã biến mất.
Mặc dù vẫn không thể nhìn rõ quá xa nhưng thị lực đã khôi phục bảy, tám phần rồi.
Cô quay đầu nhìn quanh quất. Trong phòng vô trùng rất yên tĩnh, đồ đạc cũng không nhiều. Cô buồn chán nhìn thoáng qua bên ngoài, không bất ngờ gì khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Tần Bách Duật.
Cô cười khẽ, xuống giường đi dép, mặc áo vô khuẩn, định đi ra ngoài.
Thật ra, ở nơi này một tuần cô mới biết, chỉ có lúc điều trị mới cần vào phòng vô trùng thôi.
Sau khi thuốc ngấm hoàn toàn thì cô có thể hoạt động tự do.
Đáng tiếc, hôm qua Thương Lục mới tiết lộ chuyện này.
Nghiên Thời Thất cảm thấy đây là trò chơi khăm của Thương Lục. Nói đúng hơn thì, anh ta... cố ý làm vậy.
Nghiên Thời Thất sờ khóe mắt, đi ra ngoài liền lập tức đóng cửa lại, giây tiếp theo đã chui thẳng vào lòng Tần Bách Duật.
“Anh đứng đây lâu chưa?”
Tần Bách Duật ôm cô, vỗ về thắt lưng gầy gò của cô, “Không lâu, anh vừa tới.”
Nghiên Thời Thất ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo phản chiếu gương mặt điển trai của anh.
Cô giơ tay lên miết nhẹ lông mày anh, “Thương Lục nói còn một tuần nữa là mắt em có thể khỏi hoàn toàn rồi.”
“Ừ, chúc mừng bà Tần, có thể lần nữa thấy được ánh sáng.” Tần Bách Duật trêu chọc.
Nghiên Thời Thất dở khóc dở cười, “Thấy được ánh sáng cái gì chứ. Em có bị mù đâu. Cùng lắm cũng chỉ tính là... cận siêu nặng thôi.”
“Em đói không?”
Cô lắc đầu, “Không, gần đây khẩu vị em không tốt lắm. Em thấy thèm ăn đồ chua, anh nói có phải con đang giở trò không?”
Vừa nói cô vừa chỉ chỉ vào bụng mình.
Cũng không biết có phải ảo giác của cô không, rõ ràng gần đây là cô ăn không nhiều, nhưng hình như bụng của cô... hơi béo lên rồi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Cô hi vọng không phải là cô béo lên, mà là con đang lớn.
“Thập Thất.” Nghiên Thời Thất đang sến sẩm với Tần Bách Duật ở cửa phòng vô trùng thì nghe có người nín cười gọi mình.
Cô nhanh nhẹn đẩy Tần Bách Duật ra, quay đầu nhìn người vừa tới, “Cậu Út!”
Gần đây này Liên Trinh vẫn luôn ở trong Viện Nghiên cứu Gen.
Nhìn chung hiệu quả điều trị rất tốt, nên Nghiên Thời Thất cảm nhận được tâm trạng nặng nề bao trùm lên mọi người bấy lâu cũng dần tản đi.
Liên Trinh thong thả bước tới cạnh hai người, gật đầu chào Tần Bách Duật, sau đó ngắm nghía gương mặt xinh đẹp của cô, “Hình như hồi phục không tồi, xa như vậy còn có thể thấy cậu.”
Hành lang Viện Nghiên cứu rất dài, Nghiên Thời Thất lại có thể thấy rõ anh từ xa, điều này làm Liên Trinh rất mừng.