Chương 889BÀ TẦN ĐANG CHỜ ANH SAO? Nghiên Thời Thất bước thong thả đến dưới tán cây mai vàng. Trên bãi cỏ màu vàng nhạt còn lẫn cả lá ngô đồng rụng xác xơ.
Cô đứng tại chỗ, dùng ánh mắt phác họa lại hình dáng bông mai. Cánh hoa vàng rực, nhụy hoa màu hồng nhạt, cũng không biết anh đã từng nhìn thấy hay chưa.
Cô dừng chân thật lâu, đút hai tay vào túi áo khoác, chậm rãi sờ xuống bụng mình.
Cô vẫn cảm thấy bụng mình nở nang hơn trước nhiều. Thương Lục nói là do cô ăn nhiều, nhưng cô vẫn cố chấp cho rằng đứa nhỏ đang lớn lên.
Bây giờ đôi mắt khỏi rồi, vết thương cũng đã lành, tiếp theo cô nên làm kiểm tra đo tim thai.
Nghiên Thời Thất từ từ dời mắt khỏi cây mai vàng rồi cụp mắt xuống. Nhìn thấy một bông hoa mai rơi trong đám cỏ dại, cô ngồi xuống, mân mê bông mai vàng trên đầu ngón tay, tựa cằm lên đầu gối.
Hiện giờ anh đã lên máy bay chưa?
Chắc lâu lắm mới tới Parma nhỉ?
Phía sau vang lên tiếng bước chân.
Nghiên Thời Thất ngồi xổm dưới đất, đầu ngón tay búng búng nhánh hoa, cười nói, “Cậu Út, cậu không cần đi theo cháu đâu mà.”
Tiếng bước chân vẫn chưa dừng lại, mà càng ngày càng rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ.
Nghiên Thời Thất cụp mắt xuống, hít thở dồn dập, muốn đè nén tất cả cảm xúc trong lòng, trong mắt bắt đầu ngấn nước.
Một đôi giày da sạch sẽ bóng loáng chậm rãi dừng trước mắt cô.
Cô rời mắt khỏi bông hoa mai, từ từ ngẩng đầu lên.
Sau đó…
“Bà Tần đang chờ anh sao?”
Phựt một tiếng, Nghiên Thời Thất nghe thấy sợi dây vốn đang căng chặt trong đầu mình bị đứt tung.
Cô ngửa đầu lên nhìn. Giống như lời cậu Út nói, ánh nắng hôm nay rất đẹp, từng chùm sáng chiếu lên vai anh, rồi đổ xuống trước mắt cô.
Mắt chói đến nỗi không mở ra được, nhưng cô vẫn cố chấp mở to mắt để nhìn rõ hơn một chút.
Trước mắt cô, anh đứng ngược sáng, gò má phủ thêm một lớp nắng, đẹp trai cao ráo, cực kì huyền ảo.
Nghiên Thời Thất đoán chắc nét mặt của cô bây giờ rất ngốc.
Cô cứ ngồi xổm dưới đất như vậy nhìn lên anh, thì thào: “Không phải anh… đã đi rồi sao?”
Cô cho rằng lúc này anh đang ở trên máy bay.
Cô cho rằng đây sẽ là một lần chờ đợi không biết ngày về. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cô tưởng rằng…
Rất nhiều rất nhiều cái cho rằng, mà bây giờ không cái nào trở thành hiện thực.
Cặp môi mỏng của anh nhếch lên vui vẻ. Anh khẽ thở dài, cúi người xuống vòng hai cánh tay quanh người kéo cô lên, “Trời lạnh thế này mà đi ngồi một mình ở đây, em không sợ lạnh hả?”
Chân của Nghiên Thời Thất đã tê rần. Cô bám vào anh đứng dậy, cả người lảo đảo, đâm vào ngực anh.
Ánh mắt cô vẫn mờ mịt khó tin, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Không phải anh đã đi rồi sao?”
“Đúng là đi rồi, nhưng là ra sân bay tiễn Thương Lục, thấy em đang ngủ nên không gọi em dậy.”
Tần Bách Duật giải thích rõ ràng, Nghiên Thời Thất lập tức cúi gằm, “Cậu Út nói anh đi rồi. Em gọi điện thoại cho anh, nhưng gọi mãi mà không được.”
Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị Tần Bách Duật ôm ghì vào lồng ngực mát lạnh, “Sáng nay đi gấp, chưa kịp báo cho cậu biết. Vừa rồi anh đang trên đường về, lúc lái xe vào đường hầm, điện thoại không có tín hiệu. Đã hứa với bà Tần là sẽ không đi, anh nào dám nuốt lời chứ?”
Trong tay Nghiên Thời Thất còn mân mê bông mai vàng kia.
Cô tựa vào ngực anh, từng câu giải thích của anh làm dịu đi sự bất an và cảm xúc kìm nén của cô.
Cô khép mắt lại, giơ tay lên ôm anh, giọng nói dần dần nghẹn ngào, “Em tưởng anh đi Parma rồi. Vừa nãy em còn đang nghĩ cách xin visa đi Parma…”
Tần Bách Duật lặng lẽ thở dài, ôm chặt cô dưới bóng cây mai vàng.
Anh vốn định không nói cho cô biết những chuyện đã xảy ra vào sáng nay. Theo tính toán của mình, anh tiễn Thương Lục đi rồi trở về ngay, chắc lúc ấy cô còn chưa gỡ băng mắt.
Nào ngờ anh vừa xuống xe bước vào khuôn viên của Viện Nghiên cứu, từ xa đã thấy cô ngồi xổm một mình dưới cây mai vàng.
(Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Người dấu yêu. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!)