Người Dấu Yêu Ơi

Chương 892



Chương 892KHỎI BỆNH, RỜI KHỎI VIỆN NGHIÊN CỨU
Vậy có phải là phóng xạ lúc trước không hề ảnh hưởng gì tới đứa nhỏ không?

“Cô Vương, chắc chắn là đứa bé đang phát triển sao?” Nghiên Thời Thất hít sâu, cố gắng đè nén cảm xúc, rồi lại không nhịn được sốt ruột hỏi thêm.

Cô Vương gật đầu, “Chắc chắn. Dựa vào kích thước phôi thai, có thể thấy thai nhi rất khỏe mạnh, tình hình phát triển khá ổn.”

Khoảng chừng năm phút sau, cô Vương cầm mấy tờ khăn giấy lau gel siêu âm trên bụng cô.

Sau khi treo đầu dò lên giá máy bên cạnh, bà đỡ Nghiên Thời Thất lên, “Cô Nghiên, một, hai tuần nữa là có thể nghe được tim thai.”

Đôi mắt Nghiên Thời Thất sáng rực lên, mũi cũng cay cay, “Vâng, làm phiền cô rồi.”

“Không cần khách sáo, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

***

Lúc Nghiên Thời Thất cúi đầu đi ra khỏi phòng nghiên cứu, Liên Trinh và Tần Bách Duật đứng bên ngoài cửa cùng nhìn về phía cô.

Tần Bách Duật nhíu mày bước đến ôm vai cô.

Cô vẫn luôn cúi gằm xuống. Không nhìn thấy được vẻ mặt của cô, anh không hỏi gì, chỉ ôm cô thật chặt như đang an ủi cô.

Liên Trinh thì không suy nghĩ gì nhiều. Thấy Nghiên Thời Thất lặng lẽ cụp mắt xuống, tim anh cũng nặng trĩu, “Tiểu Thập Thất, khám sao rồi?”

Anh dè dặt hỏi, mắt nhìn xoáy vào cô, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ phản ứng nào trên mặt cô.

Sau đó…

Nghiên Thời Thất ngước mắt lên, đôi môi mỉm cười, cặp mắt sáng rực, “Cô Vương nói tuy không nghe được tim thai, nhưng… phôi thai vẫn đang phát triển.”

Liên Trinh ngẩn ra, sau đó thở phào nhẹ nhõm, “Đứa nhỏ này, cậu còn tưởng…”

Nghiên Thời Thất đảo mắt nhìn sang Tần Bách Duật, trong mắt ngập tràn ánh sáng lấp lánh, “Con đang lớn đấy anh ạ.”

Tuy rằng chưa nghe được tim thai, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi.

Tần Bách Duật mím môi, sâu trong đôi phản chiếu rõ ràng gương mặt cô. Anh co ngón tay gõ nhẹ lên trán cô, vừa trìu mến lại vừa có vẻ buồn bực.

“Em đi vệ sinh đã…”

Cô nắm chặt ngón tay của anh, vừa nói hết câu đã đi ngày về phía phòng vệ sinh.

Sau khi ăn cơm, cô uống rất nhiều nước để đi khám, bụng cô bây giờ muốn nổ tung luôn rồi.

***

Bốn giờ ngày hôm đó.

Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật định rời khỏi Viện Nghiên cứu gen.

Bọn họ ở đây gần một tháng, rời xa mọi ưu phiền bề bộn, khắc phục mọi tai ương, giờ cũng đến lúc phải đi rồi.

Một đoàn xe đỗ trước cửa Viện Nghiên cứu. Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đứng trước mặt Liên Trinh. Nghiên Thời Thất mỉm cười nói, “Cậu Út, thời gian này làm phiền cậu rồi.”

Liên Trinh chắp tay sau lưng, khuôn mặt ôn hòa lịch sự lộ ra nụ cười ấm áp quen thuộc, “Khách sáo với cậu làm gì, dạo này cháu nói cảm ơn hơi nhiều rồi đấy.”

Cô gãi gãi mặt, “Đúng là cháu gây thêm không ít phiền phức cho cậu, nói cảm ơn là phải rồi ạ.”

“Được rồi, đừng nói mấy lời khách sáo với cậu nữa. Trời sắp tối rồi, mau quay về đi.” Dứt lời, Liên Trinh nhìn sang Tần Bách Duật, nói, “Chắc hai ngày nữa cậu sẽ về Đế Kinh. Nếu sau này cần gì thì có thể gọi cho cậu bất cứ lúc nào.”

“Vâng, cảm ơn cậu.”

Liên Trinh cười lắc đầu, đôi vợ chồng này thật là càng ngày càng khách sáo với anh.

Anh đứng yên nhìn theo bóng dáng hai người họ nắm tay nhau đi xa dần.

Cuộc đời này, có lẽ anh không còn cơ hội đến gần Tiểu Thập Thất như vậy nữa rồi.

Anh mong tương lai cô được bình an suôn sẻ, không gặp bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào nữa.

Tiểu Thập Thất, cậu chúc cháu thật nhiều may mắn.

Hoàng hôn trải dài khắp chân trời, Liên Trinh nhìn theo đoàn xe xa dần rồi mất hẳn. Chỉ mặc trên người chiếc áo blouse phong phanh, anh chậm rãi đi ra ngoài cửa. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Đứng dưới bóng cây mai vàng, ánh mắt anh lưu luyến, nụ cười dịu dàng. Cứ như vậy… là tốt rồi.