Cù Tân Cương hiếm khi bác bỏ lời nói của Phó Bá Đông nên nhanh chóng gõ phím trong khi vẫn còn sức.
"Tôi sẽ không."
Phó Bá Đông lần này không nói gì.
Sau khi gửi vị trí, Cù Tân Cương tự mình đi một đoạn, quả nhiên Phó Bá Đông hẳn là từ hướng biệt thự đi tới.
Trên thực tế, cô ấy hơi sợ bóng tối nên khi không có xe trên đường cô sẽ đi rất nhanh.
Sự xui xẻo của con người luôn đến bất ngờ, chính là ví dụ như khi cô đang đi nhanh, cô bị vấp gót chân và bị bong gân.
Cô ngã xuống đất, đau đến mức gần như bật khóc và không thể đứng dậy.
Có một chiếc ô tô chạy tới phía sau cô, đèn chiếu vào cô, nhưng lại phóng nhanh đi không dừng lại
Cù Tân Cương ngồi dưới đất, bực bội không dám ngẩng đầu lên, sợ tài xế đi ngang qua có thể nhìn rõ mặt mình. Sau khi cơn đau dịu đi một lúc, cô run rẩy vịn vào hàng rào leo lên, ngồi trên mép mà nước mắt lưng tròng.
Vốn dĩ cô không thể đi bộ nhiều, nhưng bây giờ cô không thể đi được chút nào nữa.
Sau cú ngã, quần áo của cô dính rất nhiều bùn và bụi, quần của cô bị nhiều vết ố, trông như vừa chui ra khỏi thùng rác.
Cù Tân Cương chưa bao giờ cảm thấy bất bình như vậy, nhưng cô mong đợi Phó Bá Đông sẽ đến sớm, cô cũng chưa bao giờ mong đợi Phó Bá Đông đến như ngày hôm nay.
Sau khi trở về Trung Quốc, cô đã bị ức hiếp mấy lần, Phó Bá Đông luôn đột ngột xuất hiện trước mặt cô, như từ trên trời rơi xuống, trực tiếp tấn công vào lúc xấu hổ của cô, mang theo chút hy vọng run rẩy.
Lần này cô cũng hồi hộp hy vọng Phó Bá Đông sẽ sớm đến.
Trong gần nửa giờ chờ đợi, Phó Bá Đông gửi tin nhắn hỏi cô có chuyển đi không.
Điện thoại di động của Cù Tân Cương sắp hết pin, vừa gõ xong, chưa kịp gửi đi thì màn hình đã chuyển sang màu đen và tự động tắt.
Tim cô chợt thót lại khi màn hình tối sầm, gió lạnh từ mọi hướng thổi tới khiến tóc gáy cô dựng đứng, khiến cô không thể đứng thẳng.
Cô cảm thấy Phó Bá Đông có thể tức giận vì không nhận được câu trả lời, hơn nữa cô đã đi một chặng đường dài, không dừng lại ở nơi gửi định vị.
Nhưng mắt cá chân của cô đau đến mức ngay cả khi cô ngồi bất động trên hàng rào cũng đau, không thể đi lại được.
Sau nửa đêm, khu vực này có ít xe qua lại hơn, đèn đường cách xa nhau, ánh sáng không mạnh lắm, cô dường như bị bao phủ bởi bóng tối.
Cù Tân Cương cất chiếc điện thoại đã hết pin vào túi, đang nghĩ cách di chuyển về nơi cô đã gửi.
Chỉ là cô ấy không nhớ rõ ngay từ đầu mình đã gửi vị trí của mình ở đâu mà thôi.
Thế là cô bám chặt vào lan can khập khiễng lùi lại, khiến mỗi bước đi trở nên khó khăn.
Một chiếc ô tô đột ngột dừng lại bên cạnh, cô vội vàng quay lại, không thể mở to mắt vì ánh đèn pha của ô tô.
Mẫu xe hơi xa lạ, không phải mẫu xe mà Phó Bá Đông thường sử dụng.
Cù Tân Cương dừng lại, hơi nheo mắt lại, chỉ thấy cửa xe mở ra, một người đàn ông bước ra.
Lúc đầu cô tưởng đó là tài xế của Phó Bá Đông, nhưng người đàn ông này trông có vẻ say rượu.
Nếu là tài xế của Phó Bá Đông, làm sao anh ta có thể xuống ghế sau uống rượu?
Cù Tân Cương muốn lui lại, nhưng chân cô bị bong gân, mỗi cử động trở nên cứng ngắc và lúng túng.
Người đàn ông say rượu đã bước tới gần cô và nhìn thẳng vào cô bằng đôi mắt say rượu.
Cù Tân Cương kinh hãi nói: "Anh là ai?"
Người đàn ông mỉm cười đưa tay sờ lên mặt cô: "Sao lại có ma nữ xinh đẹp như vậy? Tôi đã nói không thể là ma, nhưng bọn họ vẫn không tin."
Trên con đường quanh núi, cây cối ảm đạm một bên trông ma quái về đêm, cô gái đi một mình trên đường lúc nửa đêm luôn có thể mang đến cho người ta những cảm giác mơ màng vô tận, dù u ám hay quyến rũ.
Cù Tân Cương đã ở nước ngoài quá lâu và luôn đặt quá nhiều niềm tin vào an ninh trong nước, mặc dù trước đó cô ấy đã phải chịu một số khó khăn.
Trong xe vang lên tiếng còi xe, có lẽ là từ một tài xế chở đầy người say rượu.
Người đàn ông lại kéo tay cô, định kéo cô vào xe nhưng cô bị khập khiễng và ngã xuống đất.
Người kéo cô sửng sốt: "Sao lại còn nằm xuống?"
Cù Tân Cương bỗng nhiên rút tay ra, vùng vẫy, không hiểu hôm nay mình gặp phải vận xui gì.
"Tránh xa một chút."
Dường như kể từ khi Cù gia xảy ra tai nạn, cô chưa bao giờ có được một ngày tốt lành, cuộc đời cô đã biến thành một vũng bùn.
Trong xe hình như có người muốn ra ngoài, cửa mở lại bước ra một chân khác.
Cù Tân Cương cắn môi không rơi nước mắt trước mặt người ngoài, còn là một kẻ say rượu, tay chân không sạch sẽ.
Một chiếc xe khác đi ngang qua, nhờ ánh đèn xe nên nơi này càng được chiếu sáng rực rỡ hơn.
Cù Tân Cương muốn hét lên, nhưng cô chưa kịp nói thì xe đã dừng lại, cô có chút tuyệt vọng nghĩ rằng những người này có thể có đồng phạm.
Tuy nhiên, từ xa vang lên hàng loạt tiếng giày cao gót, một người phụ nữ cao gầy chậm rãi tiến đến.
Ngược sáng, Cù Tân Cương nhìn không rõ mặt đối phương, nhưng dưới ánh đèn nền, thân hình của cô ấy trông cực kỳ đẹp, mặc dù nửa thân trên của đối phương được phủ bên trong một chiếc áo khoác.
Đó là Phó Bá Đông.
Trái tim cao vút của cô lúc này đã trở lại vị trí ban đầu.
Phó Bá Đông lấy điện thoại di động của mình, bấm số một cách rất lạnh lùng.
Người ôm Cù Tân Cương sửng sốt một lát, rõ ràng là không ngờ có người tới, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, giống như bị choáng.
Cù Tân Cương biết Phó Bá Đông xinh đẹp, lạnh lùng, lộng lẫy và rất hấp dẫn, nhưng không ai dám khiêu khích cô ấy.
Phó Bá Đông lại nói vào điện thoại: "Đúng vậy, làm phiền mau bảo đưa người đến đây."
Sau khi cúp điện thoại, cô liếc nhìn người đàn ông đó, nói: "Đang kéo cái gì vậy?"
Người đàn ông không nói gì, say đến mức choáng váng, chỉ mỉm cười.
Phó Bá Đông không muốn thương lượng với người say rượu nên đi tới xe của người đàn ông đó và gõ cửa sổ tài xế.
Người ngồi trên ghế lái nhìn thấy sắc mặt cô lạnh lùng, âm trầm thì hơi sửng sốt, mở cửa bước xuống xe.
Ngay khi những người trong xe xuống xe, Phó Bá Đông xoa vai ngồi lên xe, hạ cửa kính xuống và tắt máy.
Người vừa xuống xe ngơ ngác, vội vàng hỏi: "Muốn làm gì đây? Có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Phó Bá Đông lấy ra một điếu thuốc, dùng cổ tay đặt lên cửa kính ô tô, gõ liên tục mà không châm lửa, cô nghiêng đầu nói: "Tôi cũng muốn hỏi các người muốn làm gì."
Những người ngồi ở hàng ghế sau sửng sốt đứng dậy đẩy cô ra khỏi xe.
Nhưng Phó Bá Đông lại bình tĩnh ngồi xuống, liếc nhìn gương chiếu hậu ở giữa, "Ngồi lại đi, chìa khóa xe để trong túi của tôi, chân ga ở dưới chân tôi, tay lái ở trong tay tôi, các người không cần mạng nữa à?"
"*Chửi thề* cmn có bệnh à"
"Mẹ nó có bệnh thì đi mà trị, đừng đụng vào vô lăng của lão tử"
Phó Bá Đông cười nhẹ, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tôi có bệnh, không cần mạng nữa, vậy các người có cần không?"
Những người ngồi ở hàng sau đều sợ dù say đến mức nào cũng bừng tỉnh.
Người tài xế đi cùng Phó Bá Đông cũng tiến tới và khống chế người đàn ông bên cạnh Cù Tân Cương.
Phó Bá Đông lạnh lùng nói: "Nếu các người động đậy, tôi sẽ bảo người của tôi bẻ gãy tay anh ta."
Không ai dám cử động, bởi vì tài xế của Phó Bá Đông trong tích tắc đã đẩy người đàn ông này xuống đất, trông anh ta giống Luyện Giai Tử.
*Luyện Giai Tử một người luyện võ
Cù Tân Cương bất đắc dĩ lùi lại một chút, giơ tay nắm lấy hàng rào bên đường, sợ hãi nhìn Phó Bá Đông.
Cô không sợ Phó Bá Đông sẽ làm gì, nhưng cô sợ người trong xe sẽ làm gì Phó Bá Đông.
Người đàn ông say rượu trên xe rất dễ bị kích động, anh ta chồm người về phía trước ở ghế sau, cố nắm lấy tóc Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông lấy chìa khóa xe ra khỏi túi, nhét lại vào lỗ khóa rồi khởi động lại xe.
Xe vẫn đang đỗ, nhưng cô nhấn ga, trong chốc lát có tiếng động ầm ĩ.
Người đang đưa tay ra bỗng khựng lại.
Phó Bá Đông chậm rãi nói: "Tôi còn chưa đạp số, anh cho rằng tôi bẻ cua ngang, xe có thể thể hay không sẽ lao xuống dốc?"
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu trung tâm, môi khẽ mấp máy, như đang đếm người, "Cùng chết cũng không cô đơn."
"Hoàng Ngoan" Phó Bá Đông hét lớn.
Hoàng ngoan hiểu ý, khiến người bị khống chế kêu lên đau đớn.
Người đàn ông trong xe chậm rãi rút tay lại, anh ta cảm thấy Phó Bá Đông thật sự có bệnh.
Hoàng Vạn buông ra, lùi một bước, nhưng người bị anh ta giữ vẫn không dám cử động.
Sau đó, Phó Bá Đông xuống xe đi ngang qua người lái xe ban đầu.
Cù Tân Cương vẫn ngã xuống đất nhìn cảnh sát kiểm tra nồng độ cồn của tài xế ô tô.
Rõ ràng là anh ta đang lái xe trong tình trạng say xỉn, tài xế bị đưa vào xe cảnh sát, những người còn lại bị lôi ra khỏi xe và cùng nhau đưa đi.
Sau khi tất cả những kẻ say rượu ngồi trong xe cảnh sát ngơ ngác rời đi, Cù Tân Cương rơi nước mắt, nhớ đến bàn tay của mình dính đầy bụi, anh cẩn thận lau nước mắt bằng mu bàn tay, ngay cả lông mi cũng ướt.
Phó Bá Đông cụp mắt nhìn cô: "Sao không đứng dậy? Mặt đất không lạnh sao?"
Cù Tân Cương ngẩng đầu, có chút lúng túng nói: "Chân bị bong gân."
Phó Bá Đông lặng lẽ nhìn cô mà không đưa tay ra.
Cù Tân Cương hai mắt đỏ hoe, trên môi còn sót lại vết son chưa bong hết, giống như môi bị cắn chảy máu, khuôn mặt chỉ đánh kem nền, sạch sẽ, thanh tú không tì vết.
Cô mím môi, có chút hụt hẫng, nhưng dường như cô không sợ Phó Bá Đông đến vậy.
"Làm sao lại bong gân?" Phó Bá Đông hỏi.
Cù Tân Cương ánh mắt lảng tránh: "Đi bộ quá mệt, nên chân đã bong gân."
"Vị trí mà em gửi, không phải là khu vực này."
Cù Tân Cương đoán trước Phó Bá Đông sẽ hỏi vấn đề này, vì thế bất đắc dĩ giải thích: "Tôi tưởng chị sẽ từ hướng biệt thự đến, cho nên đã nghĩ sẽ đi bộ thêm một đoạn, để chị lái xe bớt một chút chặng đường"
Vừa nói xong, vẻ mặt Phó Bá Đông liền có chút quái dị, không thể coi là lãnh đạm đến lạnh lùng, nhưng cũng không thể coi là ôn nhu.
Cù Tân Cương khịt mũi, hạ giọng rất thấp, như không muốn Phó Bá Đông nghe thấy." Tại sao mỗi khi chị đến, tôi đều cảm thấy xấu hổ."
"Em là đồ ngốc sao?" Phó Bá Đông hỏi.
Chóp mũi Cù Tân Cương đau nhức, "Những người đó tôi không biết, bọn họ đột nhiên dừng xe bên cạnh tôi, một tên đàn ông xuống xe đến kéo tôi, tôi đi không được, bị người đàn ông đó kéo nên đã bị ngã trên mặt đất."
Phó Bá Đông kết luận, "Em là đồ ngốc."
Thỉnh thoảng có xe chạy ngang qua nhưng không ai dừng lại.
Tài xế của Phó Bá Đông đã quay lại xe và không lên tiếng.
Cù Tân Cương thận trọng hỏi: "Chị có thể hay không bảo tài xế kéo tôi lên một chút? Chân thật sự rất đau, đứng không nổi nữa."
Phó Bá Đông im lặng nhìn cô, cuối cùng như cuộc đối đầu đã thất bại, cô ấu cau mày, dịu dàng nói: "Tôi cõng em."
"Ã~?"
"Muốn tôi nhắc lại sao?" Phó Bá Đông lạnh lùng nói.
Cù Tân Cương đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ làm bẩn quần áo của chị mất."
Phó Bá Đông thở dài: "Quần áo không giặt được sao?"
Sau đó Cù Tân Cương thận trọng dựa trên lưng Phó Bá Đông, tuy tấm lưng này cũng mỏng manh như nhưng lại có vẻ vô cùng đáng tin cậy.
Cù Tân Cương rất kiềm chế rơi nước mắt, sợ nước mắt sẽ rơi xuống áo Phó Bá Đông.
Tài xế mở cửa để Phó Bá Đông đặt Cù Tân Cương xuống.
Cù Tân Cương ngồi vào, lúng túng muốn di chuyển sang một bên, nhưng Phó Bá Đông lại đi sang một cánh cửa khác và từ đó đi vào.
Tiếng nhạc êm dịu vang lên trong xe nhưng tài xế vẫn không lên tiếng.
Phó Bá Đông khoanh tay, nhắm mắt lại, tựa hồ rất mệt mỏi, "Tạm thời có việc bận, nên đã đến muộn."
Cù Tân Cương sao dám nói nửa lời không phải về Phó Bá Đông.
"Em nói em xem, như thế nào lại thu hút người khác." Giọng điệu của Phó Bá Đông không có vẻ gì là buộc tội.
Cù Tân Cương ngừng khóc, nghiêng đầu cẩn thận nhìn người bên cạnh, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Tôi sai rồi."
Phó Bá Đông mở mắt ra, ánh mắt lặng lẽ rơi vào cô, sau đó nhẹ nhàng cười.
"Có cần đến bệnh viện không, Phó tổng?" tài xế cuối cùng cũng nói.
"Không cần." Phó Bá Đông nhẹ nhàng nói: "Trước gọi bác sĩ về nhà."
Cô ấy thấy Cù Tân Cương ngoan ngoãn nhìn sang, với vẻ mặt thận trọng, như thể cô biết mình đã làm sai điều gì đó và sợ bị trách cứ.
Trong lòng Phó Bá Đông chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, cô ấy cảm thấy...
Cù Tân Cương ở bên cạnh nàng không có vấn đề gì là tốt rồi, nàng không cần quá thông minh.
Về đến nhà, dì Lưu ngạc nhiên hỏi: "Sao lại ra nông nổi như vậy?"
Cù Tân Cương ngoảnh mặt đi: "Là tôi không cẩn thận."
Sao cô dám để Phó Bá Đông cõng cô trên lưng, cô hơi động đậy, cố gắng đứng lên khỏi mặt đất.
Phó Bá Đông đặt cô lên sô pha, sau đó đi thay giày.
Dì Lưu thấy vậy liền nhanh chông mang đôi dép màu hồng của Cù Tân Cương lại cho cô, cố gắng ngồi xổm xuống giúp cô cởi giày.
"Tôi sẽ giúp cô thay giày."
Cù Tân Cương sợ hãi cúi xuống, đẩy tay dì Lưu ra: "Tôi tự làm được."
Phó Bá Đông không nói gì, cởi áo khoác đặt trên ghế sô pha.
Bác sĩ nhanh chóng đến, kiểm tra đơn giản thì phát hiện bong gân không nghiêm trọng.
Cù Tân Cương ôm gối nhìn bác sĩ bôi thuốc cho mình.
Phó Bá Đông đang ngồi ở mép, khoanh chân bắt chéo ngón tay trên đầu gối. Như thể quá mệt mỏi, cô hơi nghiêng đầu và nhắm mắt lại.
"Chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, chỉ cần chú ý một chút sẽ khỏi ngay thôi." Bác sĩ ngắt quãng tiếp tục giải thích một số chuyện.
Phó Bá Đông mở mắt, ngồi thẳng dậy nói: "Làm phiền ngài rồi."
Bác sĩ xua tay, dì Lưu đưa ông ra ngoài.
Trong giây lát yên tĩnh đến nỗi Cù Tân Cương thậm chí còn thở chậm lại, cảnh giác nhìn Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông đứng dậy, đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn xuống.
Cù Tân Cương ngẩng đầu lên, như có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy cô, cô ngả người ra sau, ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Phó Bá Đông cúi người, đưa tay chạm vào cổ Cù Tân Cương, móng tay nhẹ nhàng chà xát lên vùng da bên cổ.
Tiếp xúc một chút này sẽ không làm cho Cù Tân Cương khó chịu, nhưng cô sợ Phó Bá Đông sẽ bao phủ toàn bộ lòng bàn tay của mình.
Phó Bá Đông cũng không làm như vậy mà rút tay lại, cầm áo khoác đi lên lầu.
Trên cầu thang, Phó Bá Đông dừng lại, quay người nói: "Lần sau nhớ kỹ, điện thoại có chức năng nghe gọi."
Cũng may bong gân ở chân không nghiêm trọng, mấy ngày sau đó Phó Bá Đông cũng không yêu cầu Cù Tân Cương làm gì theo hợp đồng.
Trong lúc đó, Linh Tiểu Đan lại tìm tới Cù Tân Cương, gửi tin nhắn hỏi cô tại sao còn chưa ký hợp đồng.
Cù Tân Cương chỉ nói rằng cô bị bong gân chân, không thể đi lại trong vài ngày, công ty cũng không thông báo cho cô ký hợp đồng.
Linh Tiểu Đan có chút tiếc nuối.
[ Cô sống ở đâu? Cô có cần tôi gặp cô không? Tại sao lại bị bong gân mắt cá chân? Đã đến bệnh viện kiểm tra chưa]
[ Tôi đã gặp bác sĩ kiểm tra, không cần phải đến, chắc hẳn vài ngày sao sẽ ổn.]
Cù Tân Cương không dám tiết lộ địa chỉ, cũng không dám mời Linh Tiểu Đan, dù sao cửa có thể mở ra cũng không do cô quyết định.
Linh Tiểu Đan lại nói.
[ Tôi thấy cô hát khá hay, trước đây cô có học hát chuyên nghiệp không?]
Cù Tân Cương nghĩ về hai năm qua khi cô không làm tốt công việc của mình.
[ Phải, học được một nửa.]
[Chuyện trước kia tôi vẫn cảm thấy có lỗi. Mấy ngày nay tôi đặc biệt giúp cô chú ý đến tin tức về một chương trình ca hát. Những người nghiệp dư có thể tham gia thử giọng. Ban giám khảo đều khá nổi tiếng. Chương trình này chắc chắn sẽ rất nổi tiếng sau khi nó được phát sóng. Cô đã bao giờ nghĩ đến việc làm gì đó khác ngoài phát trực tiếp chưa? Tôi hát không hay nên cũng sẽ không căn nhắc.]
Cù Tân Cương chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành ngôi sao, chưa bao giờ nghĩ đến việc nổi tiếng, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc kiếm tiền, cô căn bản không cần những trải nghiệm xa hoa này.
Đọc xong tin nhắn của Linh Tiểu Đan, cô sửng sốt một chút, hỏi đó là chương trình gì.
Linh Tiểu Đan vừa nói lời này, cô chợt nhớ tới mấy ngày trước chương trình thi ca nhạc mà cô xem, không phải chỉ có như vậy sao, hóa ra mùa giải tiếp theo đã tuyển người rồi.
[ Tôi đã nghĩ ra các cách thức đăng ký cho cô, nếu có ý tưởng gì, tôi sẽ gửi cho cô, sau này tôi sẽ giúp cô tránh được rất nhiều rắc rối khi còn chưa ký hợp đồng với công ty.]
Cù Tân Cương có chút bị cám dỗ.
[Tôi nghĩ phải hỏi một chút.]
[ Hỏi ai.]
Cù Tân Cương suy nghĩ rất lâu muốn đặt cho Phó Bá Đông một cái tên.
[Hỏi người nhà xem có cho đi hay không.]
Linh Tiểu Đan là người thẳng thắn, có đôi tay đánh máy rất nhanh.
[Cô tự mình quyết định không phải tốt sao? Chẳng lẽ cô có người giám hộ.]