Người Đẹp Ngốc Nghếch

Chương 45: ( Đột nhiên muốn hôn em ấy!)



Cù Tân Cương theo bản năng hỏi: "Ai kết hôn?"

Trong điện thoại, Phó Bá Đông lạnh lùng trả lời: "Con trai của tam thúc tôi."

Cù Tân Cương kịp thời phản ứng,sau đó có chút sốc, rõ ràng Phó Văn Vịnh vừa qua đời chưa được bao lâu, này con trai tam thúc lại cư nhiên tổ chức hôn lễ.

Điều này thật không hợp với lẽ thường, thật là... giống như dùng một phương thức khác để chức mừng sự ra đi của anh trai mình.

Quan hệ xã hội của Cù gia hạn hẹp, Cù Tân Cương vẫn là cảm thấy không nên, do dự một lúc mới hỏi: "Thời gian khi nào?"

"Buổi trưa ngày mai liền dành một chút thời gian, chuẩn bị sớm một chút ."

Không biết có phải là bởi vì trong điện thoại di động thanh âm có chút không thật, mà là Phó Bá Đông tâm tình tựa hồ cũng không có nhiều thăng trầm, không cao hứng, nhưng cũng không có vẻ tức giận.

Cù Tân Cương không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Cô nhớ lại những gì cô đã nghe từ Đàm Tiểu Lục trước đó rằng mối quan hệ giữa bốn anh em Phó gia không tốt. Cô lo lắng Phó Bá Đông sẽ không thoải mái.

Sau khi cúp điện thoại, cảm thấy ở nhà nhàm chán, cô dùng máy tính tìm kiếm một chút về anh em Phó gia, đặc biệt là lão tam Phó gia, người đã tổ chức hôn lễ cho con trai ông ta chỉ sau bảy ngày đầu tiên của Phó Văn Vịnh.

Danh tiếng của Phó gia lớn đến mức có thể dễ dàng tìm kiếm thông tin về họ, trong đó có nhiều thông tin được cư dân mạng bàn tán xôn xao.

Lão tam phó gia tên gọi Phó Văn Khải, sau khi thành lập công ty riêng, ông ta chủ yếu bán đồ nội thất, cũng xem như có chút danh tiếng, có một con trai, một con gái. Con trai tuổi tác tựa hồ lớn hơn Phó Bá Đông một chút, nhưng con gái lại là thật nhỏ.

Lão tứ Phó gia tên gọi Phó Văn Tịch, tạo một nên tảng kinh doanh trực tuyến, chức năng của nền tảng này đã được mở rộng qua nhiều năm, so với Phó Văn Khải cũng không tệ, con gái khi còn bé bị bắt cóc qua một lần, lúc đó náo động thật lớn, bởi vì bọn bắt cóc tống tiền lên đến mấy trăm triệu.

Vài trăm triệu vốn lưu động quả thực là rất nhiều tiền. Lúc đó Phó Văn Tịch mới rời khỏi nhà cũ Phó gia, mới bắt đầu sự nghiệp, quả thật khó khăn mà lấy được, cuối cùng bọn bắt cóc bị đòn phản công thiếu một chút toi mạng, ông ta đã cứu thành công con gái trở về.

Những tin đồn về Phó gia bất quá cũng là đến từ Phó Văn Khải, cuộc sống riêng của Phó Văn Khải tựa hồ không quá lành mạnh. Chẳng những bao nuôi nhân tình, vợ trước còn bị đồn đã chết một cách kì lạ, không ít người hoài nghi, vợ trước là bị hại chết, chính Phó Văn Khải muốn thay đổi vận mệnh.

Nhìn vấn đề xa hơn, nó sẽ trong giống như một vỡ kịch trinh thám.

Cù Tân Cương quan sát một lúc, đại khái hiểu được mối quan hệ giữ anh em của Phó gia.

Có vẻ như Phó Văn Vịnh cùng lão tứ Phó Văn Tịch có mối quan hệ khá hơn một chút, cùng những chuyện khác hai người họ cũng không có liên lạc qua lại. Về phần lão nhị Phó gia, ông ta vẫn chưa được ra tù, là bởi vì góp quỹ bất hợp pháp cùng gian lận đấu thầu bạo lực.

Phó Văn Khải lúc này tổ chức hôn lễ cho con trai, sợ rằng ông ta là muốn cho Phó Bá Đông cùng Minh Tinh khó chịu.Đọc xong, Cù Tân Cương cẩn thận xóa lịch sử tìm kiếm trên mạng, không muốn Phó Bá Đông biết.

Buổi tối Phó Bá Đông trở về, cô ở trên lầu nhìn xuống, cẩn thận chú ý tới vẻ mặt của Phó Bá Đông.

Phó Bá Đông trông vẫn như thường lệ, lặng lẽ cởi áo khoác dưa cho Lưu a di, cúi người cởi giày cao gót rồi chậm rãi xách túi đi lên lầu.

Trên thực tế, Cù Tân Cương cảm thấy không thoải mái khi đối mặt với Phó Bá Đông, trong lòng vẫn có chút khó chịu.

"Hôm nay thật sớm." Cô đứng thẳng lên, tay vẫn bám vào lan can.

Phó Bá Đông móc một ngón tay vào dây đeo túi xách của mình, sợi dây xích bên người lắc lư, nghe thấy thanh âm cô ngẩng đầu lên: "Công việc sử lí xong, liền trở về."

Cù Tân Cương không muốn nhìn Phó Bá Đông, ánh mắt không khỏi rơi vào dây đeo túi đeo vai đung đưa của đối phương, "Chị thật sự muốn tham gia lễ đính hôn đó sao?"

"Đi." Phó Bá Đông kinh ngạc nhướng mày, "Tại sao lại không đi."

"Nhưng là...." Cù Tân Cương do dự một chút, nói: "Lễ đính hôn này tổ chức không đúng lúc, có lẽ là cố ý."

Phó Bá Đông ngược lại mỉm cười, cô nhìn thấy Cù Tân Cương lo lắng, trong lòng lại lần nữa mềm mại, "Cái này đều bị em nhìn ra rồi."

Cù Tân Cương mím môi.

Phó Bá Đông giơ tay, từ trong túi lấy ra một phong bì màu đỏ tươi. Phong bì cũng được mạ vàng, nhìn rất sang trọng.

"Thiệp mời đã gửi tới cho tôi rồi, nếu như không đi, có vẻ như tôi thật sự hẹp hòi."

Cù Tân Cương không muốn nhìn kỹ hơn, nhưng Phó Bá Đông lại đưa phong bì ra, liền đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn xem.

Tên con trai Phó Văn Khải khá quen thuộc, cô đã nhìn thấy nó trong một lần tìm kiếm ngày hôm nay, tuy nhiên, tên của người phụ nữ này không quen thuộc, họ cũng xa lạ, tựa hồ không phải là người trong ngành.

Cù Tân Cương không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng màu đỏ tươi đó có chút nóng, cô cảm thấy nếu giữ lâu hơn một giây sẽ là không tôn trọng Phó Văn Vịnh Cô không thích, vội vàng đem phong bì trong tay đưa trở về.

Phó Bá Đông lãnh đạm nhận lấy, nhét lại vào trong túi: "Ông ta cái gì cũng không kiêng kỵ, chúng ta chỉ cần bình thường liền được."

Cù Tân Cương gật đầu, nhìn Phó Bá Đông đẩy cửa thư phòng ra.

Khi cửa thư phòng mở ra, cô mới nhớ đến, sách để ở trên bàn vẫn chưa được dọn dẹp.

Cù Tân Cương không có thói quen giống như Phó Bá Đông, sau khi đọc sách, cô ấy thản nhiên để cuốn sách trên bàn cũng quên cất lại vào tủ.

Ánh đèn trong phòng làm việc bật sáng.Có một vài cuốn sách nằm tán loạn trên bàn, nhìn giống như là người đọc sách ở những vị trí này lặp đi lặp lại mà đọc.

Phó Bá Đông nhìn thấy tay vẫn đang che công tắc mở đèn, ngược lại không nói đi, mà lại đi tới. Cô đem túi đặt ở trên bàn, nhặt cuốn sách Cù Tân Cương làm rơi đặt ở trên bàn.

Cù Tân Cương đứng ngoài cửa, xấu hổ, rất muốn đem sách trong tay Phó Bá Đông mà đoạt lấy.

Phó Bá Đông không chỉ cầm cuốn sách lên mà còn mở nó ra bằng đầu ngón tay, chậm rãi lật qua vài trang.

Cù Tân Cương cảm thấy có chút không thoải mái, "Tôi ban ngày buồn chán, cho nên trong tủ sách của chị lấy ra mấy cuốn sách."

"Ừ." Phó Bá Đông quay lưng về phía cửa, hơi cúi đầu, như đang chăm chú đọc cuốn sách trên tay: "Đây là cuốn sách tôi khi cao trung, bởi vì rất thích, cho nên đặt biệt mang đến đây."

Có vẻ như đây là lần đầu tiên Cù Tân Cương nghe Phó Bá Đông nói rằng cô ấy thích điều gì đó, trong ấn tượng của cô, Phó Bá Đông làm gì cũng giống như là hoàn thành công việc, đạt thành chỉ tiêu, nếu là làm tốt hơn nữa, trên mặt cũng khó xuất hiện vẻ mặt đắc ý.

Trừ phi là đang làm điều gì đó rất riêng tư, trừ khi là đang nhìn cô ấy khóc.

Phó Bá Đông lật lại mấy trang, "Phía trên tôi có lưu lại một ít chú thích, em nếu như thích, có thể xem nhiều hơn một chút, chẳng qua là hiện tại tôi đã quên quá nhiều, những chú thích này là đúng hay sai, tôi cũng không quá có thể phân biệt."

Cù Tân Cương sửng sốt một chút.

Sau khi đặt cuốn sách trong tay xuống, Phó Bá Đông nhặt những bản nhạc lý nhìn xem một chút, sau đó gấp lạ, đặt chúng ngay ngắn vào góc bàn cùng với cuốn sách.

Vốn dĩ trên bàn chỉ có cuốn sổ của Phó Bá Đông, sau khi thêm đống sách này vào, có cảm giác trật tự bị đánh loạn.Tay Cù Tân Cương vẫn đặt ở mép cửa, "Tôi đã xem, chú thích của chị... đều rất tốt.""Nếu như ngày mai vẫn muốn xem, liền không cần thu dọn vào trong tủ." Phó Bá Đông tự nhiên nói: "Tránh cho em ngày mai lại không tìm được."

Qúa hoang đường.

Trước đây Cù Tân Cương luôn cảm thấy thư phòng là thế giới riêng tư của Phó Bá Đông, nhưng hành động này của Phó Bá Đông giống như đã mang cô chứa vào.

Cô được phép xâm nhập vào lãnh địa riêng của Phó Bá Đông thay vì bị loại trừ.

"Tôi sẽ không chạm vào máy tính của chị, cũng sẽ không lật lung tung đồ vật của chị." Cù Tân Cương dường như là đang chấp vá điều gì đó.

Phó Bá Đông quay người lại nói: "Mọi thứ đều có thể sử dụng được, ngoại trừ máy tính."

Nói xong cô dừng lại, như đang cân nhắc xem giọng điệu của mình có quá gay gắt hay không, rồi nói: "Trong máy tính có quá nhiều thứ quan trọng, không lo lắng bị em nhìn thấy, chẳng qua là máy tính này rất trọng yếu."

Cù Tân Cương đương nhiên hiểu rằng trong máy tính nhất định có bí mật nào đó của tập đoàn, làm sao cô dám động vào.

Ánh mắt thận trọng của cô lọt vào mắt Phó Bá Đông, Phó Bá Đông mỉm cười nhẹ nhàng: "Thích piano không?"

"Cái gì?" Cù Tân Cương sửng sốt một lát.Phó Bá Đông lại liếc nhìn sách nhạc lý trên bàn, "Ở nhà có thể đặt một cây đàn piano, đặt nó ở..."

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đặt no dưới lầu, lúc đầu khi mua nhà không có cân nhắc quá nhiều, bây giờ nhìn lại, có lẽ mua quá nhỏ."

Bây giờ Cù Tân Cương có chút luống cuống, cô vốn là bởi vì Phó Bá Đông ngầm cho phép cô ra vào thư phòng mà có chút hoảng hốt, lời này của Phó Bá Đông vừa nói ra, cô có chút không biết làm sao.

"Chị cần sử dụng đàn piano sao?"

"Cho em sử dụng." Phó Bá Đông bình tĩnh trả lời.

Mùa xuân còn chưa đến, nhưng ở trong lòng Cù Tân Cương lại có một tiếng sấm mùa xuân nổ tung.

Cù Tân Cương ánh mắt né tránh, càng ngày càng cảm thấy quan hệ của mình cùng với Phó Bá Đông đã thay đổi, thà rằng...

Thà rằng Phó Bá Đông giống như trước kia mà đối đãi cô.

"Không thích?" Phó Bá Đông lại cầm cuốn sách trên bàn lên, "Tôi còn nghĩ là em sẽ thích."

"Là thích." Cù Tân Cương hai tay nắm chặt khung cửa, mím môi, tim đập cuồng loạn, "Nhưng là tôi có thể sẽ không ở đây quá lâu, chờ bệnh của chị tốt hơn, tôi cũng nên phải rời đi rồi."

Tay cầm sách của Phó Bá Đông hơi khựng lại, sau đó đặt cuốn sách trở về, nghiêng người, lặng lẽ nhìn Cù Tân Cương.

Ánh sáng trong thư phòng là màu trắng lạnh lẽo, luôn khiến cho người cảm giác thờ ơ lạnh lùng.

Phó Bá Đông lúc này sắc mặt thật giống như trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, có thứ gì đó giống như cạnh sắc bén, từ từ xuyên qua làn da mềm mại của cô ấy mà toát ra.

"Nhưng là bệnh của tôi vẫn chưa tốt."

"Đã có một chút chuyển đổi tốt, sẽ tốt thôi." Cù Tân Cương thanh âm không có gì chắc chắn.

Phó Bá Đông rất lãnh đạm "Ừm" một tiếng, cô chợt nhận ra, mình đã quen với sự vâng lời cùng khôn khéo của Cù Tân Cương, tự nhiên cho rằng đối phương sẽ ở bên cạnh mình thật lâu, sau đó mới đột nhiên nhớ ra, sở dĩ Cù Tân Cương ở lại, hình như chỉ là vì một phần mập mờ của hợp đồng.

Cô sẽ cho Cù Tân Cương rất nhiều tiền, Cù Tân Cương sẽ vì cô mà chữa bệnh, sau khi mục tiêu đạt được, thì cả hai sẽ hoàn toàn cắt đứt.

Lần đầu tiên Phó Bá Đông cảm thấy quyết định của mình không quá hoàn mỹ, thậm chí còn có chút phản tác dụng.Cù Tân Cương chú ý tới vẻ mặt đột ngột thay đổi của Phó Bá Đông, cảm thấy Phó Bá Đông muốn trách cứ cô.

Nhưng Phó Bá Đông thì không, mà nói: "Tôi cần trả lời một vài email."

Vì vậy Cù Tân Cương đã giúp cô đóng cửa thư phòng lại.

Ở tầng dưới, Lưu a di đã chuẩn bị xong bữa tối, nhìn thấy Cù Tân Cương đi xuống lầu, cười nói: "Tiểu thư làm sao lại không xuống?"

Cù Tân Cương nói: "Chị ấy muốn trả lời email."

Lưu a di khó hiểu: "Cơm vẫn còn chưa ăn, làm sao lại vội trả lời email như vậy?"

Cù Tân Cương không đi đến bàn ăn mà ngồi trên ghế sofa, ăn trái cây sấy khô trong giỏ.

Lưu a di đứng phía sau quan sát một lúc rồi chủ động lên lầu, gõ cửa mời Phó Bá Đông dùng bữa.

Phó Bá Đông không có đi xuống, Lưu a di nhìn thấy Cù Tân Cương không có ý định ăn cơm, liền trở về phòng ngồi một lát.

Nửa giờ sau, Phó Bá Đông ra khỏi thư phòng, dừng lại ở cầu thang, nhìn thấy Cù Tân Cương đang ngồi trên ghế sofa.Cù Tân Cương quay người lại nói: "Ăn cơm thôi."

Phó Bá Đông như thường ngày thay quần áo cũng không có đi xuống, son môi cũng không có lau đi, cô cau mày: "Làm sao lại không ăn trước?"

"Chờ chị a." Cù Tân Cương có chút không hiểu.

Phó Bá Đông trầm mặc, đứng bất động mấy giây rồi mới bước xuống cầu thang, gọi tên Lưu a di.

Lưu a di ra khỏi phòng, mở cái lồng đậy thức ăn ra, vào phòng bếp múc cơm cùng canh.

Ăn xong, Lưu a di lặng lẽ dọn bàn, ý thức bước vào phòng, hạn chế tối đa sự hiện diện của mình.

Cù Tân Cương cùng Phó Bá Đông vẫn đang ngồi ở bàn ăn, bàn ăn sạch sẽ, thậm chí không có vết nước.

Căn phòng yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng kim đồng hồ đung đưa cũng trở nên vô cùng rõ ràng.

Cù Tân Cương cảm thấy Phó Bá Đông có chút tức giận, nhưng lại không biết cô ấy vì cái gì mà tức giận, cô cẩn thận nhớ lại, phát hiện mình tựa hồ cũng không có làm gì sai.

Một lúc sau, Phó Bá Đông bị đánh bại trước, mười ngón tay đan xen nhau đặt trên bàn, đôi vai gầy gò đến mức không thể nhận thấy.

"Tôi phát bệnh rồi," cô nói.

Tim Cù Tân Cương đập thình thịch trong lồng ngực: "Vậy... tôi giúp chị chữa bệnh?"

Phó Bá Đông vốn tưởng rằng cô chỉ có thể dựa vào loại nghiện này thỏa mãn một ít dục vọng thầm kín, cô không quá cao hứng, thanh âm có chút trầm thấp: "Vậy em đến đây."

Cù Tân Cương theo lên lầu, bị Phó Bá Đông đẩy vào phòng tắm.

Phó Bá Đông cảm thấy bệnh của mình có chút nghiêm trọng, muốn dùng thủ đoạn cứng rắn để khiến Cù Tân Cương khóc. Vì vậy, cô nắm lấy cánh tay của Cù Tân Cương, trong lòng cô lại xuất hiện một số suy nghĩ không thể khống chế được.

Cù Tân Cương ngước mắt lên nhìn Phó Bá Đông một lúc.

Đột nhiên, nước từ vòi sen chảy ra tạt thẳng vào mặt hai người.

Nước ấm, đem tóc cùng quần áo của Phó Bá Đông làm ướt hết. Mái tóc xoăn của Phó Bá Đông mềm mại dán vò gò má cùng một bên cổ, đôi mắt bị hơi nước làm mơ hồ.

"Chị làm sao lại đột nhiên mở vòi nước?" Cù Tân Cương có chút bối rối, toàn thân ướt đẫm.

Phó Bá Đông không tìm thấy một tia tức giận nào trong mắt Cù Tân Cương, thật giống như đang dung túng cô tiếp tục mắc bệnh nghiện ngập.

Cô đột nhiên rất muốn làm một ít việc không tuân theo hợp đồng, chẳng hạn như hôn lên đôi môi dao động khi Cù Tân Cương đang nói chuyện.

Đôi môi mềm mại như vậy hẳn là rất thích hợp để hôn, rất thích hợp được đối đãi ôn nhu.

Cái ý nghĩ này để cho cô có chút bất ngờ, vốn dĩ cô chỉ cho rằng trước đây mình đã quá chú ý đến Cù Tân Cương, nhưng không ngờ...

Vậy mà chính là yêu thích.

Là yêu thích.

Vì vậy cô không muốn nhìn thấy Cù Tân Cương khổ sở, cảm xúc của cô sẽ dao động theo từng nhất cử nhất động của Cù Tân Cương. Cảm xúc xa lạ này đã đè nén mong muốn chữa bệnh của cô.

Thật khó để kiểm soát được cảm xúc của mình, chô nên cô bất lực.

"Chị muốn tôi làm như thế nào? Muốn bịt mắt sao?"

Cù Tân Cương có chút sợ hãi trước sự im lặng của Phó Bá Đông, nhưng Phó Bá Đông dường như bị chôn vùi trong bùn lầy đầy gai hoa hồng, giống như Phó Văn Vịnh sau khi qua đời, ngâm mình trong mưa, ẩn nhẫn che dấu nước mắt.

Chiếc áo sơ mi đơn bạc của Phó Bá Đông bám chặt vào người cô. Cô quay người cởi bỏ chiếc áo nhỏ giọt trên cánh tay. Sau đó cô tùy ý đem khăn tấm kéo xuống, tấm lưng xinh đẹp săn chắc lập tức được che lại.

Cù Tân Cương vẫn khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen.

Phó Bá Đông khoác khăn tắm, mở cửa phòng tắm: "Em tắm đi, tôi đi lấy quần áo mang đến cho em."