Giang Trì giật mình, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, quả táo Adam của hắn giật giật lên xuống mấy lần, hình ảnh đêm đó của Thịnh Gia Nam hiện lên trong đầu hắn.
Khi đó ở trong nhà tắm chật hẹp và ẩm ướt là sự giao hòa hơi thở của nhau, là khoảnh khắc thân mật nhất của họ.
Thuần khiết, xinh đẹp và quyến rũ, những thứ mà hắn từng cho là bẩn thỉu đều biến thành một bông hoa thánh thiện và chói lọi.
Ngoại trừ lần bị đánh thuốc, Giang Trì vốn tưởng rằng những du͙© vọиɠ sẽ không bao giờ liên quan đến Thịnh Gia Nam...
Nhưng nếu Thịnh Gia Nam thực sự có du͙© vọиɠ, tại sao phải là người khác? Đây đáng lẽ là việc của hắn.
Giang Trì im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Thịnh Gia Nam còn nghĩ mình sắp ngủ rồi, Giang Trì mới nói: "Tại sao phải yêu đương? Ở trường ngày nào cũng có người chia tay."
Ngập ngừng một giây, đôi mắt đen của Giang Trì không biết dừng ở nơi nào, từ phía sau ôm lấy Thịnh Gia Nam, áp sát vào người cậu, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Thịnh Nam Nam, đừng yêu đương. Tôi có thể làm những gì người khác có thể làm cho cậu."
Tuyết ngoài cửa sổ ánh lên căn phòng bằng kính, mang lại chút ánh sáng cho căn phòng tối om.
Ánh mắt Giang Trì nhìn vào trong bóng tối, cảm xúc khó lường.
Thực ra, hắn có chút bối rối, Thịnh Gia Nam có ham muốn, hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cậu. Nhưng nếu Thịnh Gia Nam thực sự muốn yêu thì sao? Vậy hắn phải làm sao?
Mặc dù lần nào cũng đe dọa Thịnh Gia Nam, không cho cậu làm gì và không cho phép bất cứ ai đến gần cậu. Nhưng khi điều đó thực sự xảy ra, hắn không biết nên làm gì hay phải làm gì.
20 tuổi là tuổi để yêu, bạn học nhỏ cũng đã lớn và muốn yêu đương.
Nhưng bọn họ đã ở bên nhau hơn 10 năm, cũng chưa từng xa cách, Giang Trì vẫn luôn tin tưởng chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ xa cách.
Thịnh Gia Nam do hắn chăm sóc từng chút một, chính hắn bảo vệ cậu và cho cậu tất cả những gì tốt nhất. Chính hắn đã cảnh giác vô số đêm để giành lấy cậu từ tay Thần Chết. Tại sao lại phải tách ra? Tại sao lại yêu đương với một người khác?
Khi lần đầu tiên hắn giành lấy Thịnh Gia Nam từ tay Thần Chết, mẹ Thịnh đã nói với hắn rằng cái chết có nghĩa là một người sẽ rời khỏi thế giới này mãi mãi và rời khỏi chúng ta. Đó là lần đầu tiên bé Giang Trì cảm thấy sợ hãi, hắn không muốn bé Gia Nam rời xa hắn, khi hắn nghĩ rằng sau này có thể sẽ không bao giờ nhìn thấy một Gia Nam nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, bé Giang Trì lúc ấy đã choáng váng, đầu óc trống trơn.
Lúc đó bé Giang Trì nghĩ rằng hắn có thể bảo vệ bé Gia Nam. Không ai khác có thể làm điều đó, chú Thịnh và dì Thịnh không thể bảo vệ bé Gia Nam, nhưng hắn đã làm được, hắn có thể.
Hắn nhất định phải bảo vệ bé Gia Nam, tránh cho cậu bị bệnh, càng không để cậu vĩnh viễn không rời xa mình. Vì vậy hắn phải quan sát cậu từng phút, từng giây. Bởi vì không ai thích bé Gia Nam hơn hắn.
Hắn sẽ luôn bảo vệ cậu và giữ cậu bên mình mãi mãi.
Hắn đã làm được rồi.
Từ tiểu học đến trung học cơ sở đến trung học phổ thông. Mọi người đều biết Thịnh Gia Nam là của hắn, không ai dám nói Thịnh Gia Nam, không ai dám động vào Thịnh Gia Nam.
Bé Gia Nam của hắn đã bình an lớn lên bên cạnh hắn. Chỉ cần hắn luôn có thể bảo vệ cậu, bé Gia Nam sẽ mãi mãi ở bên hắn. Đây là suy nghĩ thâm căn đế cố của bé Giang Trì từ khi hắn còn nhỏ, bởi vì không ai bắt bẻ hắn, bởi vì dì của hắn nói rằng hắn đã làm rất tốt. Hắn vẫn tiếp tục làm tốt như vậy.
(根深蒂固(thâm căn đế cố): Ăn sâu vào và không lay chuyển được nữa. Nghĩa bóng: Những gì đã ăn sâu vào, khó thay đổi được.)
Cho nên bạn nhỏ hắn nuôi nấng nên là của hắn.
Nhưng trên đời này có rất nhiều điều phi lý.
Bố mẹ hắn nói với hắn Thịnh Gia Nam không liên quan gì đến hắn, hắn không có quyền coi Thịnh Gia Nam là tài sản riêng của mình. Thịnh Gia Nam đột nhiên muốn xa hắn, muốn yêu đương, muốn thân mật với người khác, thậm chí còn thân mật hơn họ, sau này đó sẽ không còn là của hắn nữa.
Có vẻ như thế giới chưa bao giờ công nhận Thịnh Gia Nam là của hắn.
Nhưng sự thật là Thịnh Gia Nam không phải là của hắn à? Hắn có thể làm bất cứ điều gì cho cậu, tại sao cậu phải có bạn gái? Rõ ràng lần trước hắn đã giúp Thịnh Gia Nam, rõ ràng là hắn có thể làm tốt, tại sao cậu một hai phải yêu đương, một hai phải vì tình yêu mà rời bỏ hắn?
Hắn khác với Thiệu Bân, hắn chỉ muốn cho Thịnh Gia Nam tất cả những gì cậu muốn.
Chỉ có hắn mới làm được điều này, không ai khác có thể làm được.
Đang nghĩ đến những khả năng khác, nhiệt độ trong mắt Giang Trì chợt lạnh xuống. Mắc gì hắn phải chắp tay giao cậu cho người khác? Để hắn đến gần người khác?
Không thể nào.
Vĩnh viễn cũng không thể.
Sức lực trên eo chậm rãi buông lỏng, Thịnh Gia Nam nhận thấy tay Giang Trì đang dần dần di chuyển xuống dưới. Ngập ngừng một chút, cậu lập tức nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng vươn tay nắm lấy.
"Cậu định làm gì? Giang Trì." Giọng của Thịnh Gia Nam bị hắn làm cho có chút sợ hãi.
Giang Trì đặt lên gáy cậu một nụ hôn nhẹ, giọng nói trầm thấp chậm rãi: "Lần trước cậu có thấy thoải mái không?"
Ngừng một lúc, Thịnh Gia Nam lập tức hiểu ý hắn. Sau đó, Giang Trì liền lên tiếng: "Cậu muốn gì tôi đều có thể giúp cậu, làm gì cũng được."
"Giang Trì." Thịnh Gia Nam giữ chặt tay hắn, lại vội vàng kêu lên.
Tuy nhiên, thể lực giữa bọn họ luôn chênh lệch như vậy, nếu Giang Trì thật sự muốn làm gì thì Thịnh Gia Nam hoàn toàn không thể cự tuyệt được.
Sau một lúc chống đẩy hơi thở của Thịnh Gia Nam trở nên hơi gấp gáp, vành tai trắng nõn đỏ bừng.
"Giang Trì, đừng." Cậu cố đè nặng giọng nói, giọng nói có chút sốt ruột, khi mở miệng cậu cũng có chút giãy dụa, hơi thở hổn hển, "Tôi không có ý đó."
"Tại sao không? Lần trước tôi làm không đủ tốt à?" Giang Trì hỏi:" Sao vậy, không tốt ở đâu? Cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ cải thiện."
Thịnh Gia Nam dùng hai tay định đẩy hắn ra, nhưng lúc này Giang Trì có chút điên cuồng, cậu không thể cản hắn được.
Vốn dĩ bởi vì cảm lạnh lạnh nên cơ thể có chút yếu ớt, giãy giụa một lúc, Thịnh Gia Nam hơi đổ mồ hôi, trong phút chốc liền mất hết sức lực.
Thấy không ngăn được hắn, cậu cũng lười giãy giụa, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên. Thịnh Gia Nam hơi quay đầu sang một bên, nuốt nước miếng nhuận họng, vùi khuôn mặt hơi nóng vào chiếc gối trắng như tuyết.
Thấy cậu từ bỏ phản kháng, Giang Trì để lại trên cổ cậu một nụ hôn thỏa mãn, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng lo lắng, tôi sẽ thỏa mãn cậu."
"..." Môi Thịnh Gia Nam hơi hé ra, tựa hồ muốn nói gì đó. Cuối cùng cậu chỉ chậm rãi thở hắt ra.
Thực ra cơ thể cậu cũng không có cự tuyệt chuyện thân mật với Giang Trì. Như lời hắn vừa nói vừa rồi, con người ai cũng có du͙© vọиɠ, Giang Trì là người cậu thích, muốn cùng Giang Trì tiếp xúc thân mật là điều khó tránh khỏi.
Ngoại trừ lần trước bị đánh thuốc, quan hệ hơn 10 năm của bọn họ quá trong sáng, thuần khiết đến mức có quan hệ thân thiết như vậy, lúc còn là thiếu niên ngây thơ. Đồng thời cũng là giai đoạn tràn đầy tinh lực nhất nhưng họ cũng chưa từng nói qua chủ đề này.
Thực ra khi lớn hơn một chút, Giang Trì hình như đã tò mò loại chuyện này, mỗi sáng đều sẽ tắm nước lạnh khi hắn tràn đầy tinh lực.
Chỉ là sự tò mò đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi tên nào đó và nó đã bị bóp nghẹt. Sau đó, Giang Trì bắt đầu ghét những người đồng tính và những ham muốn do bản năng của cơ thể mang lại. Như thể đó là một thứ rác rưởi, bẩn thỉu nào đó khiến hắn kinh tởm.
Thực ra, không chỉ có Giang Trì, sau sự việc với Thiệu Bân, Thịnh Gia Nam bất giác cảm thấy buồn nôn mỗi khi nhớ lại những lời lẽ bẩn thỉu đó.
Có lẽ vì từ nhỏ bọn họ không có bạn bè, cũng không bao giờ xem phim tình cảm, khi những người bạn cùng lớp khác đã biết yêu sơm, bọn họ hầu như không biết gì về khía cạnh này, vì vậy cả hai đều trưởng thành rất muộn. Có thể nói, họ vẫn là hai đứa trẻ chỉ biết "nghịch bùn".
Tuy nhiên, khi hai mảnh giấy trắng sạch sẽ đang chuẩn bị miêu tả màu sắc lộng lẫy quanh mình, thì đột nhiên bị một nghiên mực đen hắt lên, trong chốc lát liền mất hết sắc thái mà họ sở hữu.
....
Tuyết ngoài cửa sổ rào rạt rơi xuống, từ trong phòng nhìn ra, bóng đêm như được những bông tuyết thắp sáng, giống như ngôi nhà thủy tinh đồ chơi mà hồi bé từng nhìn thấy, mơ mộng và lãng mạn.
Thân nhiệt của Giang Trì có chút nóng bỏng như muốn đốt cháy lưng của Thịnh Gia Nam, khiến một người có tính hàn như cậu phải chảy mồ hôi.
Bởi vì cảm lạnh nên trán Thịnh Gia Nam hơi ươn ướt, đầu óc có chút choáng váng, dưới hàng lông mi khẽ run là một đôi mắt ẩm ướt.
Cậu khẽ hé môi, hít thở sâu hai hơi rồi từ từ nhắm mắt lại, để mặc cho cơn cảm lạnh khiến cậu choáng váng.
(Truyện chỉ up trên truyenwki.com:Zhang1314)
Nửa đêm, xung quanh yên lặng, Thịnh Gia Nam nằm trên giường nhắm mắt lại, nhưng Giang Trì đã lăn qua ôm lấy cậu vào lòng.
"Cậu không sao chứ?" Giang Trì lau mồ hôi trên trán và thái dương cho cậu, hôn lên trán cậu.
"... Ừ." Thịnh Gia Nam yếu ớt đáp lại, giọng nói có chút khàn khàn. Cậu không còn chút sức lực nào, bị Giang Trì ôm trong tay, giống như một chú mèo con mềm mại.
Bọn họ đều đổ mồ hôi, Thịnh Gia Nam cũng không ngại, một tay uể oải ôm lấy Giang Trì, vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp.
Phải nói Giang Trì thật sự rất dành năng lượng cho chuyện này, dựa vào chuyện thiếu kinh nghiệm của cả hai, có cảm giác như vậy là đã rất tốt rồi. Cùng với cơn chóng mặt và nhiệt độ khi nóng khi lạnh do cơn cảm lạnh gây ra, cảm giác khác thường lạ thường, lúc này Thịnh Gia Nam cũng lười nói chuyện với hắn.
Chỉ muốn ngủ một đêm ngon giấc.
Tuy nhiên, trong mắt Giang Trì, dáng vẻ này của cậu lại đặc biệt đáng yêu. Giống như một con mèo con một hai quấy đòi đi chơi, sau khi được đem về nhà phục vụ thoải mái nó sẵn sàng nằm lười biếng trên người bạn.
Điều này chứng tỏ Thịnh Gia Nam hài lòng với màn biểu diễn của mình? Nếu hắn có thể giải quyết những nhu cầu mà Thịnh Gia Nam muốn thì có phải sẽ không có lý do gì để Thịnh Gia Nam muốn yêu đương không? Họ vẫn có thể ở bên nhau mãi mãi.
Nghĩ đến đây, Giang Trì ôm chặt người trong lòng hơn. Thịnh Gia Nam đã ngủ rồi, hơi thở gấp gáp phả lên lồng ngực hắn, có chút ngứa ngáy.
Giang Trì đặt cằm lên đỉnh đầu Thịnh Gia Nam, cọ cọ phần đuôi tóc mềm mại của cậu. Hắn quyết định học thêm nhiều kỹ thuật để sau này Thịnh Gia Nam sẽ càng thích hơn.
Hoàn toàn thay thế vị trí của bạn gái.
----------------------------------------------------------------------------------
Sắp tỏ tình rồi~