Người Đẹp Trong Tay

Chương 2: Không hổ danh là do Văn Lương nuôi lớn



Trần Điệp mới không thèm để ý tới anh.

Cô đã thấy qua rất nhiều dáng vẻ hung thần ác sát của anh rồi. Chỉ một cái nhăn mi như vậy căn bản không dọa được cô, vì thế cô giơ tay hất cổ tay đang đặt sau gáy mình ra.

Trên cổ một mảng nóng bỏng, khẳng định đều đỏ. Làn da cô mỏng, lại dùng thêm tí lực nên chắc có lẽ ngày mai bị lưu lại dấu vết.

Hôm nay Văn Lương đặc biệt mệt mỏi, không giống như mọi khi, ánh mắt nhìn cổ cô khẽ cau mày, đưa tay vén mái tóc của cô, áp lòng bàn tay dán lên.

“Đau?” Anh hỏi.

Cũng không đau nữa, Trần Điệp nhướng mi: “Nói nhảm.”

Văn Lương: “Nếu vừa rồi em nói chuyện tốt với tôi thì tôi có thể làm đau em sao.”

“Tôi còn chưa nói gì, anh đã đi tới siết cổ tôi rồi.” Trần Điệp nhắc nhở anh.

Văn Lương mất hết kiên nhẫn, cầm lấy điếu thuốc trên miệng: “Sao lại tới đây?”

Một đôi nam nữ tươi cười đi ngang qua bên cạnh, Trần Điệp nghiêng người để bọn họ đi qua, lại đưa mắt nhìn xung quanh  —— cô không muốn để bạn bè biết quan hệ khúc mắc giữa cô và Văn Lương.

Trần Điệp vuốt vuốt tóc: “Tiệc mừng.”

Văn Lương đưa mắt nhìn đồng hồ: “Khi nào trở về?”

“Không biết.” Trần Điệp nhún vai, ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người anh, “Chắc là nhanh thôi.”

Chỉ nghe Văn Lương “ừm” một tiếng, sau đó anh nhấc chân rời đi.



Trần Điệp quay lại chỗ ngồi, trong bàn có thêm mấy người.

Tuổi tác so với nhóm người bọn cô có vẻ lớn hơn một chút, họ ngồi ở đó trông hơi ngột ngạt, còn mang theo cái bụng bia.

Trần Điệp ngồi xuống bên cạnh Hạ Anh, nhích lại gần hỏi: “Họ là ai?”

“Nhà đầu tư.” Hạ Anh che tai cô lại nói nhỏ: “Hình như trước kia cũng học ở trường chúng ta, phim tuyên truyền lần này có một phần do ông ta tài trợ.”

Trần Điệp gật đầu, đánh giá: “Đúng là lớn lên rất giống nhà đầu tư.”

Hạ Anh cười khẽ một tiếng, đánh nhẹ lên tay cô: “Cậu cũng quá cay độc rồi đấy.”

Hai người đang nhỏ giọng nói chuyện ở một chỗ, bụng bia kia quay mặt lại, cười hỏi: “Đây là nữ chính của chúng ta ư?”

“Đúng đúng đúng.” Nam sinh bên cạnh bụng bia đáp: “Ánh sáng vườn trường của chúng tôi, hoa khôi của trường trong bốn nhiệm kỳ liên tiếp.”

Trần Điệp thu hồi bộ dáng cay độc vừa rồi của mình, cười khiêm tốn: “Tôi chưa từng nghe nói trường học có tuyển hoa khôi gì, đều là mọi người nói bừa mà thôi.”

Bụng bia đứng lên, vác bụng đi vòng qua nửa cái bàn, hướng đến cô, vươn tay: “Sớm đã nghe nói đoạn phim về ngày kỷ niệm thành lập trường lần này có hoa khôi trường học đến quay, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy.”

Trần Điệp nắm lấy tay hắn, rất nhanh liền buông ra, ngồi trở lại.

Hạ Anh chậc chậc hai tiếng, cầm bàn tay phải của Trần Điệp vuốt vuốt, thấp giọng oán than: “Thật là làm nó uất ức rồi.”

Trần Điệp liếc cô một cái: “Cậu có thể nói lớn một chút.”

Cô nhìn xung quanh vài vòng, hỏi: “Đàn anh đâu?”

Hạ Anh: “Vừa mới nhận điện thoại xong là đi, người ta hiện tại đang bận trăm công ngàn việc.”

“Trần Thư Viện kia không đi theo sao?”

Điều này không giống cô ta.

“Ai biết được.”

Trần Điệp liếc mắt nhìn sang bên cạnh. Lúc trước Trần Thư Viện là trưởng phòng quan hệ đối ngoại, cô ta tiếp xúc nhiều với các công ty bên ngoài nên hiển nhiên là quen biết cái vị bụng bia này.

Bụng bia: “Lúc nãy tôi đã nhìn thấy bản cắt nối biên tập lúc đầu, quay rất tốt.”

Trần Thư Viện vén tóc: “Trường học đặc biệt mời đàn anh Lục Xuyên trở về quay, đương nhiên là quay tốt hơn nhiều so với những người nghiệp dư như chúng tôi rồi.”

Bộ dáng rõ ràng là đang khoe khoang bạn trai nhà mình.

“Mắt nhìn của cô thật tốt, tìm được người bạn trai như vậy.” Bụng bia nói.

“Không phải đâu.” Trần Thư Viện đỏ mặt, am hiểu lòng người mà đáp: “Hiện tại anh ấy đang trong thời điểm phát triển sự nghiệp, cho nên chúng tôi cũng không lấy tình cảm làm trọng tâm.”

Hạ Anh nghe thấy không nhịn được trực tiếp quăng một ánh mắt xem thường.

Những người ngồi đây, không ai không biết Trần Thư Viện mặt dày theo đuổi Lục Xuyên bốn năm. Lục Xuyên rõ ràng đã từ chối vô số lần. Nếu không phải là người tu dưỡng tốt, ai có thể chịu được người như vậy chứ, mỗi ngày ở trước mặt mình nhảy nhót.

Vậy mà bây giờ lại bị cô ta nói thành thế này.

Phục rồi.

Những người khác đang ngồi ở đây đều là lần đầu tiên gặp bụng bia, không khí náo nhiệt vừa rồi nháy mắt giảm xuống mức đóng băng, vẻ mặt đều “tôi là ai, tôi đang ở đâu?”

Hai người kia còn cố tình không coi ai ra gì tiếp tục nói chuyện phiếm.

“Hoa khôi của chúng ta đã có bạn trai chưa?” Bụng bia xoay chuyển lời nói, nhìn về phía Trần Điệp.

Trần Điệp lười nhác dựa vào ghế sô pha, nghe vậy mới ngước mắt lên, cười cười: “Có.”

“Cũng phải, lớn lên xinh đẹp như vậy, khẳng định đã có bạn trai rồi.” Bụng bia tấm tắc lắc đầu: “Đúng là có lợi cho tên đó thật.”

Mấy người xung quanh đều nhịn không được nhíu mày, lời này nghe vào lại không thoải mái như vậy.

Nhưng mà kim chủ ba ba đang ở đây, chỉ có thể câm miệng.

“Trong trường học có rất nhiều người theo đuổi Trần Điệp. Thư tình bốn năm này của cô ấy phỏng chừng đều đã xem đến mềm lòng.” Trần Thư Viện che miệng cười rồi nói tiếp: “Cũng may bạn trai cô ấy không học chung trường với chúng ta, nếu không đã ăn giấm chua đến chết rồi.”

Bụng bia nghiêng đầu: “Không học chung trường với mọi người sao? Đó là thần thánh phương nào vậy?”

Trần Thư Viện ngước cằm: “Anh phải hỏi cô ấy mới biết được, tôi chỉ nghe nói là bạn trai cô ấy đặc biệt có tiền.”

Dừng một chút, cô ta phối hợp gật đầu nhẹ: “Cũng đúng, những người theo đuổi trong trường kia làm sao có thể làm cô ấy thỏa mãn được.”

Lời này của Trần Thư Viện đã không phải là mỉa mai nữa, mà căn bản trực tiếp đem chậu phân úp lên đầu Trần Điệp.

Trần Điệp hiểu rõ.

Hóa ra không đi cùng Lục Xuyên, là vì đang đợi cô.

Hạ Anh vô cùng tức giận, tranh cãi với cô ta: “Điệp Điệp và bạn trai của cô ấy đã ở bên nhau trước khi vào đại học rồi. Cô ở đây nói nhăng nói cuội cái gì thế hả!”

Những người khác cũng nhịn không được nhỏ giọng tranh luận: “Đúng vậy, hơn nữa người có tiền trong trường học của chúng ta cũng rất nhiều mà.”

“Sao thế, sao lại nháo lên rồi.” Bụng bia hoà giải, bưng ly rượu đứng lên: “Tới, tôi kính hoa khôi của chúng ta một ly, là tôi nhắc đến việc này trước, tôi bồi tội.”

Trần Điệp nhếch môi cười, thản nhiên bất động: “Thật có lỗi, tửu lượng của tôi không tốt, khi nãy đã quá chén.”

“Tôi thấy cô ban nãy cũng không có uống bao nhiêu, muốn bước vào vòng tròn luẩn quẩn này làm sao có thể không uống rượu.” Bụng bia nói.

Trần Điệp vừa mới nhíu mày, một người phục vụ liền vội vã bước tới: “Mã tổng.”

“Hả?” Bụng bia nhướng mày, nhấc đầu kiêu ngạo: “Cậu biết tôi?”

“Vâng, Văn tổng bàn bên kia mời ngài đi qua một chuyến.”

“Văn tổng nào?” Bụng bia không kiên nhẫn ngồi dậy, nhìn sang theo phương hướng người phục vụ chỉ, lập tức ai da một tiếng, từ trên ghế salon bắn lên, vội vã chạy tới.

Hạ Anh sững sờ, cười mỉa nhìn vẻ mặt chạy đi của bụng bia, sau đó cô nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông kia.

Hắn đứng trước mặt người kia, cúi đầu khom lưng, tư thế cúi xuống rất thấp.

Mà trên mặt người đàn ông ấy lại không có biểu cảm gì, lời nói nghe không rõ ràng lắm, chỉ từ động tác khẽ nâng cằm cảm giác được cao cao tại thượng.

“Đây… Tình huống này là sao?” Hạ Anh chọc chọc Trần Điệp.

Trần Điệp không đếm xỉa tới: “Chắc là có quen biết.”

“May quá may quá.” Hạ Anh vỗ ngực một cái, “Vừa đúng lúc, nếu không cậu đã phải uống rượu với loại rác rưởi này rồi.”

Trần Điệp nhún vai, âm thầm cười nhạo.

Cũng không phải là trùng hợp bị gọi qua.

Chỉ sợ ánh mắt của người ta căn bản đều chưa từng rời khỏi nhóm người các cô.

***

Bị việc này nháo một hồi, Lục Xuyên cũng đi rồi, mọi người cũng không còn hào hứng tiếp tục ăn mừng nữa. Một người trong đó nói câu trở về, mọi người liền nhao nhao đứng dậy theo.

Trần Điệp đi phía sau.

Mà Trần Thư Viện ngồi tận phía trong cùng, đi ra trễ nhất. Cô ta ra ghế dài, nhìn thấy Trần Điệp dựa vào một bên vách tường.

Trần Thư Viện cười nhạt một tiếng, giẫm giày cao gót tiếp tục bước lên phía trước, lúc đi ngang qua Trần Điệp lại bị túm chặt cánh tay quăng ra sau.

Trần Thư Viện không kịp chuẩn bị, đầu đập vào tường. Trần Điệp đưa tay ấn chặt cổ cô ta, cúi mặt xuống.

Cô nghiêng mặt: “Trần Thư Viện, đã nhiều năm rồi, sao cô vẫn chỉ biết diễn chút trò hề này?”

“Cô muốn làm gì! Tôi cho cô biết, đây là quán bar! Nhiều người nhìn như vậy cô còn muốn làm cái gì!” Âm thanh của Trần Thư Viện rất mỏng, cảm xúc kích động lên, giọng nói trở nên rất chói tai: “Không hổ danh là do Văn Lương nuôi lớn, làm việc cũng giống anh ta, chỉ biết bạo lực.”

Trần Điệp nở nụ cười, đuôi mắt nhếch lên, mị hoặc như hồ ly.

Cô nắm lấy cổ áo của Trần Thư Viện, đập đầu cô ta từng cái từng cái lên tường.

Cô gằn từng chữ một: “Nếu tôi cũng bạo lực giống anh ấy, cô cảm thấy bây giờ mình còn có thể đứng đây sao?”

“Hơn nữa bây giờ Văn Lương đang ở đây —— ” Cô thong thả nói: “Cô đoán xem nếu tôi gọi anh ấy đến thì anh ấy sẽ làm gì cô đây?”

Sợ hãi là phản ứng bản năng.

Trần Thư Viện hung dữ trừng mắt, cuống họng lại tuôn ra thanh âm yếu ớt.

Thân hình Trần Điệp cao một mét bảy, còn mang giày cao gót, cô mượn ưu thế chiều cao liếc nhìn cô ta: “Còn dám khua môi múa mép, cô thử xem.”

***

Mưa rơi nặng hạt, mặt đất ướt dầm dề.

Hạ Anh nhìn Trần Điệp chậm rãi đi ra từ quán bar, Trần Thư Viện đi theo đằng sau.

“Không sao chứ?” Hạ Anh hỏi.

“Không sao.”

“Làm sao cậu về đây?”

Điện thoại Trần Điệp rung lên.

[Văn Lương: Chu Kỳ Thông ở bên ngoài, chờ tôi một lát.]

Trần Điệp đưa mắt nhìn sang phần đường bên kia, quả nhiên thấy chiếc Bentley màu đen.

Trần Điệp nâng cằm: “Trợ lý của bạn trai tớ tới rồi.”

“Tớ thực sự hâm mộ cậu, công chúa.” Hạ Anh bĩu môi: “Ăn, mặc, ở, đi lại đều có bạn trai lo đầy đủ mọi thứ.”

Bên cạnh có người gọi Hạ Anh lên xe, cô liền nói câu tạm biệt với Trần Điệp rồi chạy tới.

Đợi mọi người đều lên tàu điện ngầm, lên xe taxi đi hết, Trần Điệp mới xoay người đi về phía chiếc Bentley.

“Trần tiểu thư.” Chu Kỳ Thông gật đầu.

“Ừ.” Trần Điệp thuận miệng hỏi: “Anh đến khi nào?”

Anh ta thành thật đáp: “Nửa giờ trước.”

Không khí buổi tối nhiễm cảm giác lạnh lẽo, Trần Điệp lấy một tấm chăn nhung mỏng che lên đùi, ngáp một cái.

Yên tĩnh một lát, Chu Kỳ Thông lại thấp giọng nói: “Trần tiểu thư, mấy ngày nay công ty Văn tổng có nhiều việc, tính tình có thể sẽ không tốt.”

Tính tình không tốt.

Trần Điệp thấy anh vừa rồi được mỹ nhân vây quanh ngược lại còn rất vui vẻ đấy.

“Công ty làm sao?”

Chu Kỳ Thông: “Văn tổng đang chuẩn bị tiếp quản cổ phần trong tay của Cù đổng, những việc cần xử lý rất rườm rà.”

Trần Điệp chỉ nghe đại khái, cụ thể cô cũng không hỏi rõ, gật đầu rồi lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.

Hơn mười phút sau, Văn Lương mới đi ra.

Người đàn ông vô lại thô bạo, ngậm điếu thuốc, ánh lửa trong phút chốc sáng lên.

Cửa sổ xe mở ra khe hở nhỏ, âm thanh vài người cách đó không xa loáng thoáng truyền tới.

Cô nghe được một người đàn ông trong đó nói: “Sao hôm nay Văn tổng đi sớm vậy, chẳng lẽ là họ Mã cứng đầu vừa rồi làm anh mất hứng?”

Tên còn lại cười ha ha: “Lương làm sao có thể bị cái loại người đó ảnh hưởng đến tâm trạng, người ta đây là vội vã về nhà chơi đùa với mèo mà.”

Những người khác đều nghe hiểu, cười trêu chọc: “Sớm nghe nói biệt thự ở ngoại thành phía Tây tấc đất tấc vàng kia của Văn tổng là dùng để ‘kim ốc tàng kiều’*. Bảo bối như vậy, lúc nào mới cho chúng tôi gặp mặt đây?”

(*kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp)

Văn Lương cười khẩy, ngược lại dứt khoát cự tuyệt: “Cút đi.”

Mọi người lập tức cười vang.

Văn Lương bước chân đi tới, kéo cửa xe ra, ngồi vào.

Chu Kỳ Thông lễ độ cung kính gọi một tiếng Văn tổng, sau đó vững vàng lái xe hướng đến biệt thự vùng ngoại thành phía Tây.

Bình thường Trần Điệp ra vào trường học ngẫu nhiên sẽ do Chu Kỳ Thông đưa đón, lúc đó anh ta sẽ không câu nệ như vậy, còn có thể nói chuyện giải sầu với cô. Nhưng chỉ cần có Văn Lương ở cạnh liền trăm phần trăm thái độ cung kính.

Dù sao Văn Lương này là tên điên, còn làm vô số chuyện khốn nạn. Ai ở trước mặt anh cũng phải chú ý đến cảm xúc của anh, sợ vị chủ nhân hỉ nộ vô thường này đột nhiên nổi giận.

Văn Lương có thói quen giữ yên lặng trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thuận tay nắm chặt tay Trần Điệp.

Nhớ lại câu nói âm dương quái khí vừa rồi của cô: “Tôi sợ chậm trễ chuyện tốt của Văn tổng.”, thoạt nghe có vẻ chói tai, nhưng cũng không khó nghe ra vẻ ghen ghét che giấu trong đó.

Tâm tình Văn Lương không tệ, dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay cô, trơn bóng mềm mại, không hổ là được mình nuôi dạy tốt nhiều năm như vậy.

“Người câm?”

Trần Điệp liếc mắt nhìn qua: “Làm gì?”

“Mấy ngày nay đi Châu Âu quay phim thế nào?” Anh thuận miệng hỏi.

“Như bình thường, ăn cơm, quay phim, ngủ, nhưng mà phong cảnh rất đẹp, quay phim cũng rất ổn, đoán chừng phim sẽ sớm được chiếu thôi.” Trần Điệp đáp.

Văn Lương chỉ “Ừm” một tiếng liền kết thúc đề tài này, ngả người ra sau tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng vẫn không ngừng nắm chặt tay cô.

Màn đêm vừa sáng, chiếc Bentley màu đen vững vàng đi vào biệt thự ngoại ô phía Tây.