Ngô Liêu Song vừa hay bế chú mèo cưng của mình đi, tay lo lắng ôm lấy vuốt ve chú. Vừa bước vào sảnh chưa đầy mấy bước thì một người đàn ông nho nhã thư sinh không cao không gầy ngồi lịch thiệp trên chiếc ghế sofa cầm điện thoại gọi từ cuộc này qua cuộc khác. Mà anh ta lúc này cũng không để ý một người một mèo đã đứng đối diện, cách một bàn trà. Giọng nói nhẹ nhàng thanh nhã vang lên phá tan bầu không khí im lặng giữa cả hai:
- A, chào thư kí Nguyễn, có lẽ như em trai tôi lại nhờ anh đến đưa cho tôi cái gì à? Bảo thằng bé không cần phung phí vào những thứ...
Lúc này thư kí Nguyễn vội tắt máy rồi bỏ điện thoại xuống bàn, nhìn cô ngồi xuống rồi nhanh chóng cắt ngang lời cô:
- À không không, không phải là cậu đem đồ tẩm bổ cho cô mà là cái này
Nói xong anh ta chìa ra tấm thiệp mời. Cô nhận lấy, dùng đôi bàn tay mềm mại không mấy xinh đẹp của mình nhẹ lớp giấy. Thiết kế vô cùng tinh xảo, chất liệu và màu vô cùng cao cấp, ở mặt trước có một dòng chữ viết vô cùng đẹp, viết đậm tên người dự là cô. Ngô Liêu Song tiếp tục lấy ra xem thử tờ giấy bên trong xem từ đầu đến cuối
Thư kí Nguyễn nhìn người con gái đang ôm mèo đối diện dò xét, cô chỉ mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng với chiếc quần ngủ bằng thun rộng rãi, tóc xõa rối bù. Rồi lại nhìn qua chú mèo trên tay, nhìn lên hay bên lông mày của cô nhíu chặt đầy khó hiểu.
- Chắc là họ ghi nhầm thôi! - Cô nhìn lá thư khẳng định, lắc đầu khó hiểu - Chỉ là ghi nhầm, tôi đâu phải người trong giới kinh doanh, cũng chỉ là một người vô danh tiểu tốt
Ánh mắt to tròn buồn bã nheo nhẹ rồi giương lên nhìn anh ta, đứng dậy hôn hôn chú mèo nhỏ chuẩn bị rời đi:
- Tôi lên nhà nghỉ ngơi, có gì sẽ gọi điện hỏi chuyện thằng bé. Giờ anh nên quay về đi, cũng tối rồi, dặn nó đừng có làm việc quá sức với đừng thức khuya nữa
Anh ta "vâng" một tiếng đứng dậy, nhìn cô yên tâm vào thang máy mới rời đi
Vẫn chưa có quá nhiều tiến triển. Ngồi trong phòng khám nghiệm, qua cánh cửa kính mờ mờ ngăn cách với phòng thí nghiệm kiên phòng tiếp khách bên ngoài. Ngô Liêu Song vô định nhìn vào như hệt như một con búp bê xinh đẹp bị nhốt vào lồng kính. Bên trong truyền ra tiếng kim loại lạch cạch, lâu lâu là tiếng chửi thề từ hai người phụ tá mà bác sĩ Trần điều tới.
- Chị thấy em có vẻ thiếu ngủ
Bác sĩ Tô đi tới, tay cầm lấy hai cốc latte nghi nhút khói đến. Liêu Song đưa hai tay nhận lấy rồi xoay nhẹ cốc qua lại
- Dạ không có gì, cảm ơn chị
Bác sĩ Tô nhìn cô đánh giá một hồi, đây mới là lần thứ ba cô gặp cô gái trẻ này. Một tiểu thư xinh đẹp như vậy, nhìn chân yếu tay mềm lại trở thành cảnh sát, còn được Cục trưởng bổ nhiệm làm đội phó. Thấy cô gái nhỏ nhiều tâm tư, bác sĩ Tô ngồi xuống tiếp chuyện với cô:
- Chị thấy em không hay nói chuyện với mọi người, em có điều gì à?
- Dạ không ạ
- Dù sao bọn Trương Tuấn em đừng quan tâm. Em cứ thoải mái, đừng căng thẳng, tụi chị lúc nào cũng sẵn sàng nghe em tâm sự cả
Cô dường như nuốt những giọt cà phê chậm lại
Hình như đã lâu lắm rồi, không là lần đầu có người nói với cô những điều như vậy. Nhân nhi vị đắng cà phê suy tư, cô nói chỉ đủ hai người nghe
- Dạ…
Lúc này cánh cửa thủy tinh tự động đẩy ra, lúc này Minh Long bước ra, đôi mắt đôi chút nếp nhăn khẽ nhìn qua quan sát cuộc nói chuyện giữa hai người rồi hắng giọng cắt ngang
- Các cô gái, chúng ta vào quan sát được rồi.
Cả hai đeo khẩu trang đi vào, pháp y Long nhìn cả hai nói:
- Bản báo cáo trước anh chỉ mới xếp sơ lại thi thể, sớm nhất có lẽ sáng mai mới có kết quả xét nghiệm ADN. Vì tang chứng không có tại hiện trường nên theo như những gì anh có thể phân tích được là các phần cơ thể này được phân ra bằng một cái cưa gỉ
Vừa nói, anh vừa phần thi thể bị cắt ra chỉ vào, trên đó đúng thật là có một ít ôxit sắt bám vào phần thịt. Liêu Song trong đầu đọng lại một vài suy tính. Nhưng sau đó lại vội vàng hỏi:
- Anh có thể làm xét nghiệm cho ra kết quả nhanh hơn không?
Anh lắc lắc đầu, chép miệng:
- Không nhanh hơn được, sẽ sai kết quả. Chịu khó đợi đi!
Tất cả những người kia đã rời phòng. Trừ Minh Long đang bận rửa dụng cụ kia ra, duy chỉ còn Ngô Liêu Song ngắm nhìn những miếng thịt thối rữa đã được rửa sạch dòi bọ kia, nhìn vào vết cắt thiếu lực này... Nỗi khó chịu đang bắt đầu trỗi dậy không bắt nguồn từ mùi "chuột chết" ngửi mãi thấy quen, bỗng dưng cảm thấy một loạt cơn đau đầu ập đến. Đặt miếng thịt xuống rồi chống hai tay xuống bàn giải phẫu, nhắm mắt nheo mày lại.
Không còn đau đầu nữa, Ngô Liêu Song cô lại nhìn thấy người mẹ đáng thương bị tách đôi cơ thể, rìa bị đứt đôi ấy đầy vết như dao cùn cứa ra, ruột gan, m.áu m.e thi nhau chảy phọt ra. Đôi chân ấy như bị đoạn đinh dài đóng xuống đất
Đôi mắt vô thần nhìn về những mảnh th.i th.ể không còn nguyên vẹn, thuận miệng hỏi một câu với người đang quay lưng lại với lưng mình:
- Anh Long, anh có nghĩ đến chuyện, người gây ra án mạng là trẻ vị thành niên không?
Tiếng nước vẫn chảy đều đều xuống bồn, nhưng tiếng kim loại va chạm dừng lại. Minh Long nhíu mày không tin vào tai mình hỏi lại:
- Liêu Song, em đang nói gì vậy?
Người đằng kia không đáp lại, anh hơi nghiêng đầu qua nhìn gọi tên. Đến lần thứ ba, giọng nói như tiếng chuông báo thức kéo cô giật mình quay về thực tại. Mảnh x.ác theo đó rơi xuống lại bàn, Ngô Liêu Song vội quay qua ấp úng nói:
- À, giáo sư Trần, em hỏi anh là... Anh có nghĩ hung thủ là trẻ vị thành niên không?
Minh Long lúc này mới tiếp tục việc xếp dụng cụ rồi thay găng mới vào chồng lên lớp găng thứ hai vừa tháo.
- Đúng là hành vi phân xác do một người dưới mười tám thực hiện, nhưng mà em là một cử nhân Tâm lý, chúng ta không thể tùy tiện phán đoán hung thủ nếu chưa có rõ bằng chứng
Dường như nhận ra được một chút manh mối lẫn cả suy nghĩ của Minh Long, trong đầu cô bỗng nảy lên một ý tưởng kì lạ. Nếu như nó bắt đầu từ sự hận thù, thì tại sao lại không nghĩ nó bắt nguồn từ yếu tố nội cảnh? Thay vì giải quyết cả ngọn lẫn gốc hay cái ngọn thì sao lại không tìm ra gốc? Có ngọn rồi thì chỉ cần bám theo cái thân và đu theo cái gốc thôi!
Cô ríu rít cảm ơn Minh Long rồi chạy phóng ra ngoài, hành động này khiến anh giật mình
- Ấy con bé này! Cởi áo mổ ra!
Cô lấy chiếc moto BWM phóng qua lại bờ sông nơi đã phát hiện ra những bọc thịt, nơi mà những lao động nghèo sống ở những nơi xập xệ nhất thành phố Vũ. Lớp bùn đất non ướt mùa mưa như chất keo bám dính lấy đôi bốt cao cổ màu nâu, cô đút một tay vào chiếc quần lửng đen rồi cầm lấy chiếc điện thoại đang rung rung bắt máy:
[Alo, Quốc Anh à? Hôm nay chị bận-]
[Chị, chiều em sẽ cho người đón chị đi trang điểm và thay đồ, tối nay cùng em dự tiệc được chứ? Năn nỉ chị đấy!]
Giọng tên tiểu thịt tươi này... Trước sự năn nỉ muốn chảy cả cái microphone này. Tiệc lớn cũng ngại đi, nhưng vì đã được cả người gửi thư và đứa em trai cuồng chị đã đồng ý. Cô thở dài thỏa hiệp:
[Được rồi, chị sẽ đi, ba giờ rưỡi chị mới tan làm]
Cúp máy, cô lại bước đi tiếp, một lúc sau đôi mắt chạm vào một bọc nylon trong suốt đựng đầy rác, lẫn trong đống rác ấy, ánh mắt cứ như vớt được vàng