Dịch: Duẩn Duẩn
Tối hôm ấy là một bữa tiệc mừng. Trên mặt đất ngổn ngang nào là hoa tươi và đống chai rượu rỗng. Dưới chiếc đèn treo lung linh đầy huyền ảo, thấp thoáng những cô vũ nữ phấn mắt xanh vàng lòe loẹt đang bắt chuyện với người đàn ông kẹp điếu xì gà đứng trong tối.
Christine kéo tôi lên lầu hai. Một người phụ trách đạo cụ sân khấu ngồi phía sau bức tượng vừa thấy chúng tôi liền giơ thẳng ngón cái: "Các cô gái, đêm nay nhảy đẹp lắm!"
Tôi và Christine mỉm cười nhìn anh ta.
Xung quanh dày đặc hơi nước nóng hầm hập, trộn lẫn với hương vị kham khổ của bánh xà phòng. Đứng bên cạnh phòng giặt, tuy không được thơm tho cho lắm nhưng vị trí lại vô cùng đắc địa, có thể quan sát được toàn bộ nhà hát.
Christine nhét vào miệng tôi một miếng bánh mì bơ rồi chống khuỷu tay lên lan can, đoạn bưng mặt nghiêm túc hỏi: "Meg này, hôm nay em sao thế? Mặt em lúc tập trắng bệch cả ra như có thể ngất đi bất cứ lúc nào."
Tôi nhóp nhép nhai miếng bánh mì giòn rụm, tâm trạng tụt xuống độ âm: "Christine, em có thể hỏi chị một chuyện riêng tư được không?"
"Được chứ, em hỏi đi."
Tôi cân nhắc đắn đo hồi lâu, đương lúc mở miệng thì phía dưới lầu bỗng vang lên tiếng reo hò và huýt sáo ầm ĩ. Tôi nhỏm đầu nhìn xuống thì trông thấy Hearst và Tử tước Chagny đang sóng đôi bước tới. Đám người như từng đợt sóng ồn ã đánh vào họ, thậm chí có mấy cô gái còn nhanh nhảu sáp tới.
Tử tước Chagny nom không có phản ứng, đoán chừng anh ta đã quen với việc được săn đón nồng nhiệt. Chỉ có Hearst là vươn móng vuốt siết lấy cổ tay một cô trong số đó.
Bỗng chốc, âm lượng tiếng huýt gió chạm đến tầng cao mới. Cảm xúc của tôi cũng thăng hoa theo bầu không khí xung quanh, và tôi hơi tò mò về những việc sẽ xảy ra tiếp đó.
Cô gái đưa lưng lại với Hearst, chắc hẳn là vô tình bị lấn đến bên cạnh anh ta. Tóc cô ấy có màu hoa hướng dương, bận chiếc váy thiên nga duyên dáng. Lúc đầu tôi cũng ăn mặc hệt như vậy, chỉ có điều vừa bước xuống sân khấu đã bị Christine lôi đi thay đồ mất.
Hearst chắc chắn là người khó nắm bắt nhất mà tôi từng gặp. Bởi nếu chỉ nhìn vào ngoại hình và khí chất toát ra từ sâu trong nội tâm thì trông anh ta có vẻ lịch lãm và phong độ hơn hẳn Tử tước Chagny, như thể anh ta đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ để trở thành một quý ông chuẩn mực. Thế nhưng ngay lúc này đây, hành vi của anh ta lại không thân sĩ chút nào - với cặp mắt sắc lạnh mang tính xâm lược cùng động tác cục cằn thô lỗ và các đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch cả ra, tư thế ấy, quả thực không khác gì gã giám ngục ti tiện ăn may tóm được tên tù nhân đang sướng rơn vì sắp tẩu thoát thành công.
Cô gái rưng rưng nước mắt nhìn anh ta một cách đáng thương: "Ngài Hearst..."
Và rồi phép lạ đã xảy đến. Trong khoảnh khắc đối diện với cô gái, anh ta sững người một lúc, sau đó giống như con dã thú mặc lại chiếc áo khoác lịch lãm ngày thường, nhanh chóng thay đổi biểu cảm, lịch sự thả tay ra và nói: "Xin lỗi cô, tôi nhận lầm người."
Bầu không khí tức thì rơi vào im lặng.
Mọi người nhìn nhau và thấy sự bối rối trong mắt mình.
Phản ứng của Hearst nằm ngoài dự đoán của họ. Nhìn thái độ nóng nẩy, hấp tấp của anh ta, mọi người còn tưởng rằng anh ta sẽ trực tiếp hôn cô gái.
Bấy giờ, người phụ trách đạo cụ sân khấu lên tiếng hóa giải sự xấu hổ - ông ngửa đầu rót bia rồi dửng dưng nói: "Ngài Hearst, đây là cô gái xinh đẹp nhất trong đoàn múa chúng tôi! Nếu không cố nắm chặt thì sẽ vuột mất đấy!"
Trong đám người lúc nhúc đến dự tiệc, có tiếng cười rộ lên. Họ xì xào vào tai nhau bao điều. Đột nhiên, ai đó gào tướng lên: "Thế ông đặt Tiểu thư Daae và Tiểu thư Giry ở đâu?"
"Phải đấy. Cô gái đẹp nhất rõ ràng là Christine!"
"Tôi bỏ phiếu cho Tiểu thư Giry!"
...
Tiếng cười giòn giã che mất sự bối rối. Cô gái lặng lẽ rời đi dưới sự che chở của người bạn.
"Meg, em định hỏi chị chuyện gì?"
Ồ, suýt nữa là tôi quên béng mất. Sau một hồi ầm ĩ, mong muốn mở lời đã giảm đi không ít. Nhìn gò má thanh thoát của Christine, rồi lại nhìn phòng nghỉ bao quanh nào là hoa của Carlotta, đầu óc tôi bỗng cực kỳ rối rắm, chẳng biết là buồn tủi, khiếp sợ, hay không còn niềm tin nữa...
"Meg, có chuyện gì cứ nói thẳng ra. Chị không thích em che giấu chị điều gì."
Tôi bèn mở miệng, rất muốn hỏi thiên thần âm nhạc của chị đâu? Chàng vẫn ở bên chị chứ? Nếu chàng vẫn ở bên chị, tại sao hôm nay chàng không xuất hiện?
Trong lòng tôi nghĩ thế và cũng toan nói thế nhưng rồi nhác thấy có người đang đến gần, tôi buột miệng thốt lên: "Christine, chị xem, ai đang lên lầu kìa."
Xin thề với Chúa, câu ấy là do tôi vạ miệng nói ra, mục đích là để chờ những kẻ "râu ria" ấy đi sẽ mở lời hỏi lại, thế mà mới vừa nói xong đã thấy Tử tước Chagny và Ngài Hearst đang đứng cách đó không xa.
Ngài Hearst khoanh tay nhìn chúng tôi bằng cặp mắt hờ hững. Tử tước Chagny thì khẽ mỉm cười, một tay đưa ra sau lưng, một tay cởi chiếc mũ rồi oằn lên ngực trái: "Không làm phiền các cô trò chuyện chứ!"
Lúc nói những lời ấy, ánh mắt anh ta vẫn mải nhìn đăm đắm vào Christine.
Christine bị anh ta nhìn có hơi khẩn trương: "Tử tước Chagny."
Anh ta khẽ mỉm cười, cánh tay gác sau lưng chợt đưa ra trước ngực, trong tay là một bó huệ tây trắng như tuyết: "Đừng gọi Tử tước, hãy cứ gọi tôi là Raoul... Little Lotte."
"Little Lotte? Anh là..."
Tử tước Chagny đặt bó hoa trắng muốt vào lòng cô ấy, dịu dàng thì thầm: "Chàng trai giúp em nhặt chiếc khăn choàng trên biển. Christine, mặc dù đêm nay em không phải nhân vật chính nhưng vẫn tỏa sáng ngời ngợi. Mấy chục người hợp xướng cũng không thể khỏa lấp giọng hát tuyệt vời của em, hệt như thiên thần âm nhạc mà trước đây em thường hay nhắc đến."
Christine nhỏ giọng nói: "Anh quá khen rồi, Raoul ạ."
"Nào phải thế." Tử tước Chagny giữ bả vai Christine và vuốt nhẹ sợi tóc rủ oặt bên vành tai cô ấy, "Em có phiền nếu ăn tối với tôi không?" Anh ta lịch sự hỏi, song chẳng đợi Christine trả lời, anh ta đã gật đầu với Hearst và tôi, "Xin lỗi không thể tiếp chuyện được."
Dứt lời, tôi thậm chí còn không có cơ hội can thiệp, anh ta đã đưa Christine đi mất trước ánh mắt trơ ra như phỗng của tôi.
Dòm Hearst đang đứng bên cạnh mình, tôi lại không khỏi liên tưởng đến thái độ khinh khỉnh mà anh ta đối xử với cô gái ban nãy, trong đầu ngay tức khắc hiện lên một câu: Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
"Em nhìn tôi làm gì?"
Giọng nói bất thình lình vang lên từ trên đầu, kế đến là một bàn tay thon dài chống lên lan can trước mặt tôi. Chẳng biết từ khi nào Hearst đã bước đến chỗ tôi.
Không biết anh ta vô tình hay cố ý mà vị trí tay chân vừa khéo chặn tôi trong một không gian nhỏ, làm tôi phải áp sát lưng lên cây cột.