Người Định Hình Tâm Lý

Chương 15: Kẻ bắt cóc thầm lặng (4) - Phần 2



Đau đớn về thể xác và hành hạ về tinh thần, điều gì tàn nhẫn hơn?



Lục Diệp: “Tức là hung thủ của chúng ta là nữ, hoặc còn có một nạn nhân nữa là nữ.”

Nghe xong lời Lục Diệp, Tôn Đống lập tức đáp: “Vậy thì tôi tình nguyện tin rằng hung thủ là nữ.”

Hề Thiên Tường khoanh tay trước ngực, lắc đầu: “Nhưng khả năng sau lại có vẻ lớn hơn.”

“Nếu thật sự là khả năng sau…” Tưởng Vân Kiệt thật sự không đành lòng nói hết câu.

Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái yên lặng. Nếu thực sự còn nạn nhân nữ nữa thì hiện tại cảnh sát không thể xác định được tình trạng của cô ấy. Trước mắt có hai trường hợp, thứ nhất là đêm qua cô ấy đã bị sát hại cùng Lý Hoàn; thứ hai, là cô ấy vẫn còn sống, nhưng đã bị ngược đãi nhiều bao nhiêu thì không ai có thể tưởng tượng nổi.

Cao Đình tỉnh táo lên tiếng đầu tiên: “Dù thế nào đi chăng nữa, bây giờ vấn đề quan trọng nhất là phải tìm ra được hung thủ. Lý Hoàn bị bắt cóc sau khi đi liên hoan với bạn về, hôm đó anh ta đi bộ. Vân Kiệt, cậu điều tra xem, mấy ngày nay có cô gái nào mất tích vào buổi tối không.”

“Vâng.”

Cao Đình tiếp tục phân việc cho các thành viên khác trong đội: “Tôn Đống, cậu đi kiểm tra các camera trên quãng đường từ nhà hàng Lý Hoàn ăn liên hoan về đến nhà anh ta đi. Xem có hình ảnh khi anh ta bị bắt cóc hay chiếc xe nào khả nghi không?”

“Vâng thưa đội trưởng.”

Hề Thiên Tường chủ động nhận việc: “Cao Đình, em dẫn người đến kiểm tra khu vực xung quanh nhà máy rác.”

Cao Đình gật đầu, sau đó bảo Mộc Thất và Lục Diệp đến nhà Lý Hoàn điều tra xem có chút manh mối nào không.

Hai người đi ra khỏi đồn cảnh sát, lái xe đến khu nhà của Lý Hoàn, nhà của Lý Hoàn nằm ở một khu chung cư hạng sang. An ninh ở đây rất tốt, Lục Diệp và Mộc Thất phải xuất trình thẻ ngành ra thì mới được vào. Nhà của Lý Hoàn ở tầng cao nhất của tòa chung cư, căn hộ 2302.

Nhà của Lý Hoàn vừa nhìn một cái cũng có thể nhận ra đây là nhà ở của một người đàn ông độc thân. Vì thường xuyên đi huấn luyện, nên anh ta rất ít khi về nhà. Hai người vào trong liền không ai nói lời nào mà bắt đầu đến thẳng thư phòng.

Trong thư phòng có để một chiếc máy tính xách tay, còn có một kệ sách, phía trên bày không ít sách.

“Có vẻ như anh ta được di truyền sở thích đọc các tác phẩm văn học từ cha mẹ. Trên giá sách có rất nhiều loại sách khác nhau, tất cả đều còn rất mới, chưa từng được mở qua.” Lục Diệp nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải một lượt. “Được rồi, để tôi xem nào, có vài quyển đã được đọc qua này.”

“Đây rồi. Đều là sách liên quan đến tâm lý.” Lục Diệp rút một quyển sách ra, sau đó nâng về phía Mộc Thất như đang dâng một báu vật, “Mặt Liệt, xem này.”

Mộc Thất đang mở máy tính, nghe tiếng Lục Diệp gọi, cô quay đầu nhìn lướt qua, “Đều là sách liên quan đến việc giúp giải tỏa áp lực.”

Lục Diệp nhướng mày, “Có vẻ Lý Hoàn có rất nhiều áp lực về mặt tinh thần.”

“Nghề nghiệp vận động viên cử tạ đúng là có rất nhiều áp lực. Nhất là những lúc đi đấu giải hoặc bị chấn thương.” Mộc Thất quay đầu lại kiểm tra máy tính của Lý Hoàn. Sau đó mở được một quyển sổ có tên là Lịch trình trong tuần.

Ngày 15 tháng 4, 9 giờ: Huấn luyện.

Ngày 19 tháng 4, 3 giờ chiều: Mai tiên sinh.

Mai tiên sinh? Chữ Mai này là cái họ rất phổ biến, nhưng không hiểu sao Mộc Thất lại đột nhiên nhớ đến người đàn mà cô gặp buổi tối hôm trước. Cô thử tìm ví đựng danh thiếp của Lý Hoàn, có tấm danh thiếp kia có in tên Mai Tư Lễ, quả nhiên là anh ấy.

***

Hai người lại đi đến phòng tư vấn tâm lý của Mai Tư Lễ.

Điều khiến hai người bọn họ ngạc nhiên là căn phòng tư vấn không nằm ở một tòa nhà hành chính nào, mà tọa lạc tại một biệt thự có vườn tược rộng rãi.

“Phong cảnh không tệ.” Sau khi xuống xe, Lục Diệp cảm thán.

Hai người bước đến, trước cổng lớn treo một tấm bảng được viết bằng thư pháp, Mộc Thất tiến lên nhấn chuông cửa.

“Chào cô.” Một giọng nữ đoan trang truyền ra.

Mộc Thất: “Chào cô, cho hỏi ông Mai có ở đây không?”

“Cô có hẹn trước không?”

Mộc Thất: “Chúng tôi là cảnh sát.”

“Đợi một chút.”

Khoảng mười phút sau: “Cô Mộc, mời cô vào. Nhưng người đi cùng cô thì không thể vào trong.”

Lục Diệp nhướng mày, mở miệng hỏi: “Tại sao?”

“Đây là ý của ông Mai.”

Lục Diệp nổi giận: “Tôi muốn đi vào!”

“Xin lỗi, ông Mai nói chỉ muốn mời cô Mộc vào thôi.” Người phụ nữ rất kiên định giữ vững lập trường, truyền đạt lại đúng lời của ông chủ.

Lục Diệp càng lúc càng tức giận hơn, “Tôi không muốn gặp ông Mai gì gì đó của cô. Tôi chỉ muốn vào đó ngồi một chút.”

Lại là một khoảng im lặng. Có vẻ như cô gái kia đi vào xin phép.

Một lát sau, cửa mở ra, “Mời hai vị vào.”

Mộc Thất và Lục Diệp cùng đi vào, giữa khu vườn có một con đường nhỏ, nhưng hai người không hề có tâm trạng để thưởng thức, Mộc Thất bận nghĩ về vụ án, còn Lục Diệp thì bận tức giận.

Cửa phòng mở ra, cô gái vừa nói chuyện với hai người đang đứng ở cửa đón.

Căn nhà được thiết kế theo kiểu Trung Hoa, bốn phía vách tường có treo chữ viết, ở phòng khách có một tấm bình phong sơn thủy rất đẹp.

“Mời anh ngồi ở đây.” Cô gái chỉ vào chiếc ghế sa lông ở phòng khách. Sau đó quay sang Mộc Thất, “Cô Mộc, mời cô đi hướng này lên tầng hai, ông Mai đang ở phòng trong cùng bên tay phải.”

Ý muốn Mộc Thất đi lên một mình.

“Cảm ơn.” Mộc Thất cảm ơn xong đi qua tấm bình phong, lên tầng hai, còn Lục Diệp thì leo lên ghế sa lông ở phòng khách ngủ bù.

Mộc Thất lên tầng hai, trên này có rất nhiều gian phòng, Mộc Thất đi về phía bên phải, trên hành lang có treo mấy bức tranh thủy mặc, bức này nối tiếp bức kia tạo thành một câu chuyện, dưới góc mỗi bức tranh đều kí một chữ Mai.

Mộc Thất vừa đi vừa xem tranh, đến cửa phòng cuối cùng, chợt nghe thấy tiếng đàn dương cầm truyền ra từ trong phòng.

Cô đứng nghe một lúc, sau đó mới gõ cửa.

Tiếng đàn dương cầm vẫn tiếp tục vang lên, rất du dương, nhẹ nhàng. Mộc Thất đi vào trong. Cũng giống như toàn thể kiến trúc ngôi nhà, căn phòng này cũng được trang trí theo phong cách Trung Hoa, điểm đặc biệt duy nhất đó chính là có thêm chiếc đàn dương cầm màu đen.

Mai Tư Lễ ngồi trước đàn dương cầm, nhắm mắt đánh đàn, vẫn mặc áo phông màu trắng, vẫn đội chiếc mũ kia, dường như không hề thay đổi chút nào so với hôm đó. Thấy cô vào anh cũng không dừng lại, có vẻ như muốn đàn cho xong hết bài này, Mộc Thất liền ngồi trên ghế sa lông, nghiêng đầu ra nhìn cửa sổ, rồi chợt ngẩn người.

Không biết qua bao lâu, một người chặn tầm mắt cô lại, Mộc Thất hoàn hồn lại: “Anh Mai!”

Mai Tư Lễ lùi lại vài bước, tựa vào bệ cửa sổ, chặn lại ánh sáng bên ngoài chiếu vào phòng, sau đó hỏi: “Tôi đàn thế nào?”

Mộc Thất bình thản đáp lại: “Tôi không hiểu âm nhạc, nhưng nếu anh muốn nghe đánh giá thì có thể hỏi vị đồng nghiệp của tôi bên ngoài.”

Mai Tư Lễ lắc đầu: “Tôi không muốn dính líu gì đến cảnh sát.”

“Tôi cũng là cảnh sát. Hơn nữa, những người không thích dính líu đến cảnh sát thường đều là những người có tội.”

Mai Tư Lễ mỉm cười: “Mộc Thất, cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đơn thuần không thích thôi, nhưng, cô là ngoại lệ.”

Lần thứ hai gặp mặt, Mai Tư Lễ đã gọi thẳng tên cô, theo bản năng cô lập tức cau mày, không muốn dây dưa nhiều với anh về đề tài này, nên đi thẳng vào vấn đề chính. “Hôm nay tôi tới đây vì một vụ án mưu sát. Anh biết Lý Hoàn không?”

Mai Tư Lễ bất ngờ đáp lại rất nhanh, không hề do dự: “Tôi nhớ, vận động viên cử tạ.”

“Nhớ rõ vậy sao?”

“Tài liệu của khách hàng luôn nằm trong đầu tôi.” Mai Tư Lễ chỉ chỉ vào đầu mình.

Mộc Thất hỏi tiếp: “Vậy buổi chiều ngày 18 tháng 4, khoảng 3 giờ chiều anh ta có đến đây không?”

Mai Tư Lễ khá phối hợp: “Có đến, khoảng hai tiếng sau thì rời đi.”

“Anh ta gặp vấn đề gì?”

Mai Tư Lễ hơi ngẩng đầu lên, dường như đang nhớ lại chuyện ngày hôm đó: “Lo âu, khẩn trương, anh ta nghi ngờ mình bị theo dõi.”

Sau khi nghe câu trả lời, Mộc Thất thầm sắp xếp lại một số chuyện, lại hỏi: “Anh ta cảm thấy mình bị theo dõi từ bao giờ?”

“Hai ngày liên tục.” Mai Tư Lễ đưa tay phải lên, giơ hai ngón tay trước mặt Mộc Thất, “Sau đó anh ta yêu cầu được thôi miên. Anh ta muốn biết liệu rằng có phải do anh ta suy nghĩ quá nhiều hay là thật sự có người đang theo dõi anh ta.”

“Vậy kết quả thế nào?”

Mai Tư Lễ thu một ngón tay lại: “Có người theo dõi anh ta, là một người đàn ông, nhưng anh ta không thấy được mặt của người đó.”

Nhận được câu trả lời mình cần, Mộc Thất không muốn ở lại đây thêm một lúc nào nữa. Người đàn ông này khiến cô đoán không ra, mà người khiến cô đoán không ra thì cũng không cần nói nhiều. Cho nên cô đứng lên, nói với Mai Tư Lễ: “Được rồi, cám ơn, đã phối hợp. Tạm biệt.”

“Mộc Thất.” Mai Tư Lễ kiên nhẫn gọi cô, đồng thời thu ngón trỏ về, miệng anh hơi khép mở, nhưng lại không có bất kì tiếng nào được phát ra.

Mộc Thất nhìn anh một lúc, thấy anh không nói gì nữa, liền xoay người đi ra ngoài, “Lần sau gặp.”

Cửa phòng đóng lại, trong nháy mắt, vẻ mặt mỉm cười của anh liền xụ xuống. Anh nhìn bàn tay phải của mình, nhíu mày lầm bầm làu bàu, “Sao lại thế? Vẫn không có tác dụng? Chuyện quái gì vậy? Lần đầu không thành công thì thôi, hôm nay vẫn thất bại!” Mai Tư Lễ cực kì buồn bực, đi tới đi lui trong phòng, tiếng bước chân rất lớn.

Từ những bức tranh treo bên ngoài, tiếng dương cầm, rồi cả động tác tay vừa rồi. Anh vẫn luôn muốn thôi miên Mộc Thất, nhưng vẫn không thành công.

“Chẳng lẽ trình độ của mình giảm xuống rồi?” Mai Tư Lễ bắt đầu có hơi nghi ngờ về bản thân.