Thi thể của Mạnh Vân Phỉ được tìm thấy ở một hẻm nhỏ ở ngoại ô. Một người chuyên đi nhặt các chai nhựa trong thùng rác đã phát hiện ra thi thể của Mạnh Vân Phỉ lúc sáng sớm.
Lúc này rất khó để nhận diện ra rằng đây chính là một nữ sinh đại học đang trong khoảng thời gian xinh đẹp nhất của đời người. Toàn thân Mạnh Vân Phỉ bị nhét trọn vào thùng rác, xung quanh toàn là rác rưởi, và tràn ngập mùi hôi thối xen lẫn mùi máu. Cảnh sát đã đưa thi thể của cô ta ra khỏi thùng rác, đặt xuống đất.
Thi thể được bọc lại bằng một tấm vải đen. Cố Mi bỏ tấm vải, để lộ ra một cô gái bị tra tấn cực kì tàn nhẫn. Quần áo trên người cô ta đã rách bươm, phần da thịt bị lộ ra ngoài đã chuyển hết sang màu xanh tím. Những vết thương trải dài từ trên mặt xuống tận chân, toàn thân không nơi nào là không có vết thương, không nơi nào là không có máu. Không ai có thể tưởng tượng nổi cô gái này đã phải chịu đựng nỗi khổ lớn đến nhường nào, đã từng tuyệt vọng biết bao….
Cố Mi kiểm tra sơ bộ cho nạn nhân, “Theo tình trạng của thi thể, thời gian tử vong vào khoảng từ 9 -10 giờ đêm hôm trước, bị ngược đãi đến chết, và phần lớn các vết thương đều được tạo ra từ hôm qua.”
“Không bằng cầm thú!” Tôn Đống đấm mạnh một cái lên vách tường cạnh đó, tức giận nói ra lời mà tất cả những người ở đây muốn nói.
Vẫn giống lần trước, trên con đường này cũng không có camera theo dõi, sau khi kiểm tra hiện trường vứt xác, đội điều tra đặc biệt lại trở về cục cảnh sát.
Trên màn hình của phòng họp đang chiếu ảnh thi thể của nạn nhân. Cao Đình thở dài: “Quả nhiên, hung thủ ngược đãi phụ nữ tàn nhẫn hơn đàn ông rất nhiều.”
Mộc Thất tỉnh táo phân tích: “Nguyên nhân là do hung thủ cảm thấy tức giận với phụ nữ hơn là đàn ông. Hắn đã đổ lỗi chuyện mình bất lực lên đầu nạn nhân nữ. Hắn đã suy nghĩ thế này: Đây không phải là vấn đề của tôi, tôi bất lực là do cô ta. Vì vậy, hắn đã hành hạ nạn nhân dã man hơn, hắn cho rằng nếu cô ta không thể thỏa mãn thú tính của hắn thì không còn tác dụng gì nữa.”
Lục Diệp vuốt cằm: “Cho nên hắn đã giết nạn nhân cho hả giận.”
Tưởng Vân Kiệt tức giận: “Đúng là tên biến thái! Một cô gái đang yên đang lành vậy mà bị hắn ta hành hạ thành ra như thế này.”
Cố Mi đưa bản báo cáo khám nghiệm tử thi cho mọi người, trên xác nạn nhân đã tìm được vết máu của hai người khác nữa, một mẫu máu là của Lý Hoàn, và mẫu máu còn lại là của một người đàn ông khác. Nhưng chỉ thấy tinh dịch của Lý Hoàn mà không thấy tinh dịch của người đàn ông kia.
“Bình thường thôi, hung thủ vô năng mà.” Lục Diệp nhận xét.
Tôn Đống lại kích động đứng lên: “Chờ một chút, tìm được máu của một người khác nữa? Tức là hung thủ còn bắt cóc một nạn nhân nam nữa sao?”
Mộc Thất lập tức gạt bỏ: “Không, đó là hung thủ.”
Hề Thiên Tường cau mày: “Vậy sao lại có máu? Bị người chết cào sao?”
“Hung thủ tự dùng roi da quất mình.”
“Hả? Tự quất mình?” Tưởng Vân Kiệt khó hiểu: “Hắn cuồng ngược đãi mà? Sao lại tự ngược vậy?”
Mộc Thất nhìn ảnh trên màn hình, “Những người cuồng ngược đãi ở một mức độ nào đó thì sẽ cuồng tự ngược đãi bản thân. Hắn hưởng thụ những kích thích mà quá trình này mang lại, dù dùng roi da quất người khác hay là tự dùng roi quất chính mình.”
***
Buổi trưa, Mộc Thất đi ra ngoài mua cơm cho cả đội cảnh sát, nhưng ở bồn hoa lại gặp một người quen đang ngồi trên ghế đá gần đó nghịch điện thoại di động.
Nếu không có chuyện gì thì chẳng ai lại đi ngồi gần đồn cảnh sát cả. Có kinh nghiệm của ngày hôm qua, Mộc Thất sợ cô ấy cũng đến đợi mình nên đã tiến lên chào hỏi trước: “Chào cô.”
“A! Cô Mộc!” Khi thấy cô, cô ấy cực kì kích động đứng bật dậy, vỗ vỗ chân mình, bĩu môi kể khổ: “Tôi ngồi đây đợi cô suốt mấy tiếng đồng hồ.”
“…” Giống hệt như lời ai đó nói như hôm qua vậy. Mộc Thất nghĩ thầm, đúng là làm việc cùng nhau có khác, cách nói chuyện cũng giống hệt nhau.
“Cô đến tìm tôi sao?”
Tôn Nhất gật đầu, “Vâng, cô Mộc có rảnh không?”
Mộc Thất nháy mắt một cái, “Tôi phải đến nhà hàng gần đây đi mua cơm trưa.”
“À, à, chúng ta đi cùng nhau đi. Có gì thì nói trên đường luôn cũng được.” Thái độ của Tôn Nhất nhiệt tình hơn hẳn hôm qua.
“Ừ.” Mộc Thất không từ chối.
Trên đường đến nhà hàng, Tôn Nhất sắp xếp lại câu chữ trong đầu, rồi mới mở lời: “Cô Mộc, ngày hôm qua có phải ông chủ tôi ngồi đợi cô ở dưới tầng suốt buổi tối không?”
“Ừ.”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy để ý đến một người nhiều đến vậy đấy.” Đây là lời nói thật lòng của Tôn Nhất.
Mộc Thất cũng chẳng buồn đi sửa lại lời của cô ấy. Mai Tư Lễ để ý tới cô là do cảm giác thất bại của anh mà thôi.
Tôn Nhất nói tiếp: “Nhìn ông chủ tôi có vẻ ấm áp, nhưng thật ra rất kiêu ngạo, lại còn độc miệng. Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, là tôi đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà và chỉ muốn nhảy xuống tự sát mà thôi.”
Sau khi nghe lời nói này của đối phương, Mộc Thất hơi sửng sốt một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn cô ấy. Thế nhưng khuôn mặt của Tôn Nhất rất thản nhiên, không hề lúng túng chút nào.
Tôn Nhất nghiêng đầu mỉm cười, “Cô thấy bây giờ tôi đang rất tốt đúng không? Thật ra, khi ấy tôi bị trầm cảm, cảm giác sống cũng chả có ích gì, nên leo lên sân thượng của một tòa nhà cao chót vót, đứng trên đó, nhìn dòng xe cộ tấp nập phía dưới. Chỉ cần bước một bước nữa thôi, thì tôi sẽ được giải thoát. Nhưng nào ngờ trên sân thượng ấy không chỉ có một mình tôi.”
“Mai Tư Lễ cũng ở đó.” Mộc Thất đoán ra được.
“Ừ, đúng lúc tôi định nhảy xuống thì anh ấy lên tiếng. Cô đoán xem anh ấy đã nói gì.”
Mộc Thất nói mà không cần nghĩ: “Dù có muốn chết thì cũng đừng có chết ở chỗ này.”
Tôn Nhất không thể tin nổi: “A! Trời ạ! Giờ tôi hiểu vì sao anh ấy lại để ý đến cô rồi. Cô nói hoàn toàn chính xác, anh ấy cũng nói với tôi như thế. Sau đó tôi quay đầu lại thì trông thấy anh ấy cũng đang đứng trên bục lan can giống mình. Lúc đó tôi nghĩ người này chắc cũng muốn tự sát, nên tôi đáp lại ‘Tôi tự sát thì liên quan quái gì đến anh, chỗ này cũng đâu phải do anh bao thầu. Sao tôi không thể nhảy chứ!’ Vừa nói tôi còn vừa khóc.”
Giờ nhớ lại, Tôn Nhất cảm thấy khi đó mình cực kì ngu xuẩn. Cô kể tiếp với Mộc Thất: “Sau đó ông chủ liền nhảy xuống khỏi lan can, mỉm cười, ‘Tự sát? Cô muốn chết đến vậy sao?’. Tôi nhìn vào mặt anh ấy, rồi bỗng dưng có một cảm giác rất kì lạ, sau đó tôi cảm giác bản thân đang ở một nơi rất tối, đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi đó, tuyệt vọng, đau khổ, nghẹt thở, thật sự rất kinh khủng. Mãi cho đến khi tôi sợ hãi hét lên rồi mở mắt ra, thì thấy mình đang nằm trên sân thượng, nhìn trời xanh mây trắng, được thở không khí trong lành, đột nhiên tôi cảm nhận được còn sống thật tốt.”
Mai Tư Lễ đã dùng một cách cực kì cực đoan nhưng đối với một người đang muốn tự sát thì lại rất hiệu quả.
Vào lúc này đột nhiên Mộc Thất nghĩ ra một chuyện: “Thế tại sao anh ấy lại leo lên đó?”
“À, tôi cũng thấy lạ, sau này mới hỏi anh ấy, anh ấy trả lời là muốn chữa bệnh sợ độ cao. Cô nói xem, sợ độ cao mà còn leo lên tận đó đúng là tự ngược.”
Mộc Thất thờ ơ gật đầu một cái, rồi đột nhiên ngừng bước, nhìn cô ấy: “Tại sao lại kể chuyện này cho tôi?”
Tôn Nhất cười hề hề, nói ra mục đích của mình: “Vì tôi muốn xin số điện thoại của cô.”