Người Định Hình Tâm Lý

Chương 27: Sự thật chưa biết (4)



"Trần Mộng là do tôi giết." Mộc Thất tự giải chuỗi mã trong đầu, sau đó đọc kết quả.

Tần Tiểu Mễ vốn là người yêu thích mật mã lập tức nhìn Mộc Thất sùng bái, rồi dùng giấy bút giải mã.

Còn Cố Mi vẫn nghệt mặt ra, cô ấy cảm thấy hơi buồn bực vì chỉ số thông minh của mình: “Không phải chứ, chỉ là một chuỗi số thôi, sao lại thành một câu nói rồi?”

Tần Tiểu Mễ cho Cố Mi nhìn quá trình giải mã, Cố Mi nhìn nhìn, nghĩ: Ừ, đều là những chữ mà mình biết. Nhưng đọc lại không hiểu…

Mộc Thất hỏi Tần Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ, có thể điều tra ra xem người bình luận câu này là ai không?”

Tần Tiểu Mễ kiểm tra một lúc, kết quả là: “Đây… đây là bình luận nặc danh, nhưng mà, người… người bình luận đã dùng mạng internet chung của trường.”

Cố Mi đặt giấy xuống, từ bỏ chuyện nghiên cứu mật mã, “Tức là không xác định được ai đã bình luận à?”

Tần Tiểu Mễ giải thích tiếp: “Thường thì mạng internet mỗi trường đều cần một tài khoản, cá… cá nhân theo mã sinh viên của mình để truy cập… có thể tìm ra nó.”

Mỗi một sinh viên đều có một mã sinh viên duy nhất, điều tra được mã sinh viên, tức là có thể xác định được người đã bình luận.

Một lúc sau, Tần Tiểu Mễ ngừng gõ bàn phím, “Mộc Thất… tra được rồi.”

Cố Mi chúi đầu vào, “Ai vậy?”

Mộc Thất nhìn tài liệu xuất hiện trên màn hình.

La Diễm Hoa, sinh viên lớp 1, khoa tiếng anh.

“Học cùng khoa, lại còn cùng lớp với Trần Mộng.”

“Không biết thù hằn nhau đến cỡ nào…” Đúng là khoa tiếng Anh, lắm nữ sinh nên có lắm chuyện, Cố Mi lắc đầu, “Tuy nhiên liệu có phải chỉ là đùa giỡn không?”

Dù sao thì tự thừa nhận chuyện mình giết người trên diễn đàn, lại còn dùng mật mã nữa, quá kì lạ.

“Chúng tôi về rồi đây.” Cửa phòng làm việc mở ra, Cao Đình và vài người nữa đi vào, thấy Mộc Thất đang đứng ở bàn làm việc, hỏi thăm: “Mộc Thất tỉnh rồi à, có sao không?”

Mộc Thất lắc đầu, “Tôi không sao. Đội trưởng, chúng tôi điều tra thêm được ít manh mối. Trên diễn đàn của trường có người đã bình luận ẩn danh, nói là mình đã giết Trần Mộng, Tiểu Mễ tra được người đó là La Diễm Hoa, bạn cùng lớp của Trần Mộng.”

Mọi người đều ngạc nhiên, “Có người thừa nhận đã giết Trần Mộng? Nhưng chúng tôi đã kiểm tra hồ nước ở trường đại học, xem cả video giám sát lúc ấy nữa. Khi Trần Mộng ngã xuống hồ, chỉ có duy nhất một mình cô ta ở hiện trường, điều quái dị duy nhất đó chính là trạng thái đi bộ của cô ta mà thôi.”

Hồ bơi của trường vốn không an toàn, vì có một bên hoàn toàn không có lan can, chỉ có cây. Buổi tối rất dễ bị trượt ngã do nhìn không rõ. Sau vụ việc, nhà trường mới tiến hành bổ sung các biện pháp bảo vệ, quây toàn bộ hồ lại.

Lục Diệp khoanh tay lại nói: “Giống như thấy quỷ ấy. À, tất nhiên là trên đời này không có quỷ.”

“Chắc người bình luận đó đùa thôi.” Tôn Đống cũng có suy nghĩ giống Cố Mi.

Tiểu Mễ tiếp tục tìm tài liệu khác về La Diễm Hoa, Mộc Thất đọc được một phần, sắc mặt lập tức thay đổi, “Đợi chút, La Diễm Hoa khi còn học năm nhất đã…. Chết rồi.”

“Cái gì?! Đã chết? Vậy sao còn….” Tôn Đống đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nói không nên lời.

Lục Diệp đợi mãi không thấy Tưởng Vân Kiệt kêu lên, “Tưởng Vân Kiệt bị dọa đến choáng rồi à? Hiếm lắm mới thấy không hét lên….” Nói được nửa câu anh ta mới nhớ ra hôm nay Tưởng Vân Kiệt không ở đây, thấy Tần Tiểu Mễ thò đầu ra khỏi máy tính của Tưởng Vân Kiệt, Lục Diệp nhất thời không biết phải nói gì, buồn bực gãi đầu.

Phòng làm việc chỉ vì một câu nói của Lục Diệp mà lập tức im lặng. Đúng vậy, bình thường những lúc thế này, người kêu lớn tiếng nhất luôn là Tưởng Vân Kiệt, anh ta sẽ kêu lên: “Trời ạ! Ma sao? Nổi hết da gà rồi này!” Thế nhưng bây giờ không nghe thấy giọng anh ta ở đây nữa, cũng không biết anh ta đang ở đâu.

Sau vài giây yên lặng, Cao Đình lên tiếng, “Mộc Thất, nguyên nhân cái chết của La Diễm Hoa là gì?”

“Chết đuối.”

Tôn Đống cao giọng hỏi lại, “Lại chết đuối?”

Trần Mộng chết đuối, La Diễm Hoa cũng chết đuối, quá trùng hợp.

Mộc Thất vỗ vỗ vai Tần Tiểu Mễ đang hoảng sợ, “Tiểu Mễ, điều tra kĩ hơn về cái chết của La Diễm Hoa đi.”

“Được.” Chỉ một lát sau, Tiểu Mễ đã tìm ra tài liệu cặn kẽ về vụ án của La Diễm Hoa.

Mộc Thất đọc một lượt, “Tháng 4 năm ngoái, La Diễm Hoa đi du lịch với bạn, bất cẩn trượt chân xuống nước, đầu đập vào hòn đá ở ven sông, sau khi hôn mê thì bị chết đuối. Khi đó cô ta đi với ba người bạn, trong đó có Trần Mộng. Khi nhân viên điều thẩm vấn ba người, cả ba đều khai ban đêm La Diễm Hoa đi ra ngoài một mình, khi đó mọi người đều đi ngủ, không ai biết La Diễm Hoa đã đi ra ngoài. Buổi sáng thức dậy mọi người mới phát hiện ra La Diễm Hoa không ở trong lều, sau đó lại tìm được thi thể của cô ta ở bờ sông. Cuối cùng vụ án này được kết luận là cái chết ngoài ý muốn.”

Lục Diệp lại gõ gõ xuống mặt bàn: “Tháng 4 năm ngoái, La Diễm Hoa chết đuối, mà Trần Mộng lại là một trong số ba người có mặt ở hiện trường. Vài tháng sau, Trần Mộng chết đuối ở trường học, thì lại có người dùng mã sinh viên của La Diễm Hoa, vào diễn đàn, tuyên bố mình là người đã giết chết Trần Mộng… Chuyện này có hơi… vi diệu đấy.”

Cao Đình vuốt cằm, “Đúng vậy, La Diễm Hoa và Trần Mộng đều chết đuối, hơn nữa, từ lúc La Diễm Hoa chết đến giờ, vừa tròn một năm.”

Mộc Thất xem lại mốc thời gian, “Còn ba ngày nữa là đến ngày giỗ của La Diễm Hoa.”

Tôn Đống nghĩ đến tờ giấy lúc sáng nay, “Ba ngày, đấy chẳng phải là khoảng thời gian mà kẻ bắt cóc Tưởng Vân Kiệt đã cho chúng ta sao?”

“Vậy là tên bắt cóc đó không chỉ muốn điều tra lại một vụ án của Trần Mộng.” Lục Diệp kết luận.

“Cùng điều tra hai vụ án, chúng ta phải bắt đầu từ hai người bạn còn lại của hai nạn nhân.” Cao Đình vừa nói vừa nhìn ra phía cửa. “Thiên Tường vẫn chưa về à?”

Cố Mi quơ quơ điện thoại di động, “Vâng, anh ta vừa gọi điện, bảo vẫn đang đi tìm cha của Trần Mộng.”

“Vậy chúng ta đi tìm hai nữ sinh viên kia đi.”

Vì hôm nay là chủ nhật, bạn của La Diễm Hoa và Trần Mộng vẫn ở nhà. Sau khi đưa hai người đến cục cảnh sát, hai người không được thẩm vấn chung, mà bị tách riêng ra mỗi người ở một phòng riêng biệt. Cao Đình thẩm vấn Chu Phong, Mộc Thất thẩm vấn Lý Nhã.

Khi hai người bọn họ đến, Mộc Thất để ý thấy Lý Nhã lúc nào cũng an ủi Chu Phong – người có vẻ rất lo lắng, còn nét mặt Lý Nhã lại rất bình tĩnh, thậm chí cô ta còn có thời gian quan sát cục cảnh sát.

Mộc Thất rót hai ly nước chanh, vào phòng thẩm vấn, đặt một ly trước mặt mình, một ly đặt trước mặt Lý Nhã.

“Cảm ơn.” Cô ta cầm ly lên, uống một hớp.

Mộc Thất ngồi xuống, “Lý Nhã.”

“Vâng.”

Khi vào phòng, Mộc Thất chỉ mang mỗi hai ly nước, cô nhìn thẳng vào mặt Lý Nhã, “Chào cô, tôi họ Mộc, đồng nghiệp của tôi hẳn là đã nói rõ nguyên nhân của việc dẫn cô đến đây rồi chứ.”

“Có, tôi biết, là chuyện liên quan đến Diễm Hoa và Trần Mộng.” Vẻ mặt Lý Nhã rất ung dung, dường như đã quen với việc bị tra hỏi về vấn đề này.

“Tôi được biết bốn người là bạn, các cô quen biết từ trước hay sau khi học đại học?”

“Tôi và Chu Phong là bạn học cùng cấp ba, lên đại học thì tôi, Chu Phong, Diễm Hoa và Trần Mộng ở chung phòng kí túc.”

“Có thể kể cho tôi về chuyến du lịch vào tháng 4 năm ngoái không? Ai là người chủ động đề nghị đi?”

“Diễm Hoa, cô ấy nói chỗ ấy khung cảnh rất đẹp, lại không có quá nhiều người đến du lịch, cuối tuần đó chúng tôi lập tức đi du lịch luôn.”

“Vậy là La Diễm Hoa đã từng đến đó trước rồi?”

Lý Nhã gật đầu, “Cô ấy bảo đã đến đó với bạn trai một lần rồi.”

Mộc Thất hỏi tiếp, “Bạn trai của La Diễm Hoa là bạn học cùng đại học với các cô à?”

“Vâng, học khoa hóa, chúng tôi có gặp nhau một lần rồi. Thế nhưng hồi cấp ba anh ta cũng từng là bạn trai của Trần Mộng.”

“La Diễm Hoa biết chuyện này chứ?”

Lý Nhã nhún vai, “Biết, nhưng có vẻ không để ý lắm, tình cảm giữa Diễm Hoa và Trần Mộng vẫn tốt lắm, về sau Diễm Hoa cũng chia tay anh bạn trai kia.”

“Tôi đã đọc qua bản ghi chép về đêm hôm đó của các cô, trên đó có viết là đêm xảy ra chuyện, các cô đi ngủ từ 11 giờ, cô và Chu Phong ngủ chung lều, La Diễm Hoa và Trần Mộng ngủ chung một lều, khi La Diễm Hoa rời đi các cô không ai biết gì hết.”

“Tôi ngủ say nên không nghe thấy chuyện gì hết.”

“Thế sáng hôm sau ai là người đầu tiên phát hiện ra La Diễm Hoa biến mất.”

“Trần Mộng, cô ấy dậy đầu tiên, thấy La Diễm Hoa không có trong lều nên sang gọi chúng tôi dậy. Chúng tôi gọi điện thoại cho Diễm Hoa thì phát hiện ra cô ấy không cầm điện thoại theo, rồi cả ba cùng ra ngoài tìm cô ấy.”

“Các cô cùng nhau đi tìm La Diễm Hoa?”

“Vâng. Cùng đi tìm, tầm mười phút sau thì phát hiện ra Diễm Hoa nằm bên bờ sông, khi đó cô ấy đã tắt thở.”

“Sau chuyến du lịch đó quan hệ giữa ba người có thay đổi gì không?”

“Tất nhiên là không, vẫn giống như trước.”

Mộc Thất vuốt cằm, “Bây giờ chúng ta nói về Trần Mộng đi. Ngày 14 tháng 11, Trần Mộng có biểu hiện gì bất thường không?”

“Không, vẫn rất bình thường, buổi chiều hôm đó chúng tôi có tiết học, tan học xong thì tôi và Chu Phong cùng đi ăn tối.”

“Còn Trần Mộng?”

“Cô ấy bảo không đói bụng nên về phòng kí túc trước. Đến 10 giờ tối hôm đó thì cô ấy ra ngoài, vì sắp đến giờ khóa cổng nên chúng tôi khuyên cô ấy đừng đi, nhưng cô ấy bảo nhất định sẽ về phòng trước 11 giờ, đi ra ngoài. Rồi không quay về nữa…”

“11 giờ cô ấy chưa về, các cô có gọi điện cho cô ấy không?”

“Có gọi, nhưng cô ấy không nghe máy chúng tôi nghĩ cô ấy đi ra ngoài trường.”

“Trước kia cô ấy từng ngủ bên ngoài bao giờ chưa?”

Lý Nhã gật đầu, “Từng có vài lần, đi với bạn cũ của cô ấy.”

“Được rồi, còn chuyện nữa, khi mọi người đăng nhập vào mạng internet của trường, cần có mã sinh viên và mật mã riêng, cô có biết mật mã của La Diễm Hoa không?”

Lý Nhã nhíu mày, không hiểu vì sao Mộc Thất lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời: “Là sáu số cuối cùng của thẻ căn cước, mã đầu tiên của ai cũng vậy, bốn chúng tôi đều biết số thẻ căn cước của nhau.”

“Vấn đề cuối cùng, cô có cho rằng La Diễm Hoa và Trần Mộng bị người khác sát hại không?”

Chênh lệch giữa hai vấn đề quá lớn khiến Lý Nhã hơi sững sờ, nhưng vẫn trả lời khá bình tĩnh, “Chẳng phải cảnh sát đã kết luận chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao?”

“Cô nghĩ sao?”

“Tôi không biết.”

Mộc Thất đứng lên, “Được rồi, cảm ơn sự phối hợp của cô.”

Cao Đình và Mộc Thất đều thẩm vấn xong, hai người về văn phòng, lần lượt bật ghi âm phần thẩm vấn của mình lên, các câu hỏi hai người đặt ra đều giống nhau.

Nghe xong, Lục Diệp nhận xét, “Câu trả lời của hai người tuy có đôi chỗ khác nhau, nhưng những vấn đề mấu chốt thì đều giống hệt nhau.”

“Vậy là họ không có vấn đề gì à?” Tôn Đống thắc mắc

Nhưng Mộc Thất lại đáp: “Đây chính là vấn đề lớn nhất.”

Tần Tiểu Mễ nhỏ giọng hỏi: “Vấn đề gì?”

Cao Đình giải thích cho mọi người, “Vấn đề ở chỗ là hai người họ trả lời giống hệt những gì đã từng nói khi được thẩm vấn trước kia.”

“Giống như đã từng luyện tập rất nhiều lần.” Khi Lý Nhã trả lời, Mộc Thất cũng cảm nhận được điều này.

“Nhất là Chu Phong, cảm giác này rất rõ ràng.” Cao Đình lại bật đoạn ghi âm lên thêm lần nữa, “Mọi người để ý xem, duy nhất câu hỏi thứ hai từ dưới đếm lên hai người họ trả lời khác nhau, vì trước kia không có câu hỏi này.”

“Vậy là…”

Mộc Thất tiếp lời, “Hai người họ đang che giấu chuyện gì đó.”

***

Rời khỏi đồn cảnh sát, Lý Nhã kéo tay Chu Phong, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu Phong, cậu có nói chuyện đó với họ không?”

Chu Phong vội vàng lắc đầu, “Không, không, tớ nói đúng theo những gì chúng ta từng tập luyện.”

Vẻ mặt Lý Nhã dần dần bình thường lại, cô ta nắm tay Chu Phong an ủi, “Vậy thì tốt! Nhớ đấy, nói ra thì chúng ta cũng sẽ chết.”