Người Định Hình Tâm Lý

Chương 30: Sự thật chưa biết (7)



Edit: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

Một tiếng ‘rầm’ vang lên, Cao Đình tông cửa ra, người của đội điều tra đặc biệt xông vào nhà, hô lớn “Cảnh sát!” sau đó liền nhanh chóng khống chế người đàn ông đang ngồi trong phòng khác, Cao Đình và Tôn Đống ấn hắn xuống ghế sa lông, còn Hề Thiên Tường tiếp tục đi sâu vào trong, phá khóa cửa, tìm ra Tưởng Vân Kiệt đang bị trói trong phòng.

“Đội phó!” Tưởng Vân Kiệt vừa được đút bánh mì xong, đang ngồi ngẩn người đếm số, nghe thấy tiếng hô "Cảnh sát!", lập tức phấn chấn hẳn lên, ngay sau đó anh ta thấy Hề Thiên Tường xuất hiện ở cửa. Anh ta thề, lần đầu tiên anh ta thấy Hề Thiên Tường đạp cửa rất đẹp trai!

Tưởng Vân Kiệt nước mắt lưng tròng, “Hu hu hu, tôi biết là mọi người sẽ đến cứu tôi mà, hu hu hu, tôi đợi mọi người thật khổ muốn chết hu hu hu…”

Tưởng Vân Kiệt nhịn nói nguyên một ngày, bây giờ lại bắt đầu lải nhải. Hề Thiên Tường đang cởi trói cho anh ta ngẩng đầu lên trêu chọc: “Sao hắn không dán miệng cậu lại nhỉ?”

“Đội phó….” Tưởng Vân Kiệt ngậm miệng lại, khịt mũi một cái.

Hề Thiên Tường cắt đứt sợi dây cuối cùng, sau đó vỗ vỗ lưng anh ta, trên mặt là nụ cười mỉm rất hiếm thấy, “Không sao là tốt rồi, mọi người đều đang ở đây đợi cậu.”

Sợ chân Tưởng Vân Kiệt đi không vững, Hề Thiên Tường đỡ anh ta ra khỏi phòng, Tưởng Vân Kiệt thấy bên ngoài là tất cả mọi người trong đội, có đội trưởng, Tôn Đống, Cố Mi, Lục Diệp, và cả Mộc Thất, người nào cũng đều rất quan tâm đến mình.

Cao Đình giao người bắt cóc Tưởng Vân Kiệt cho một cảnh sát khác rồi tiến lên hỏi thăm Tưởng Vân Kiệt, “Vân Kiệt, cậu sao rồi? Có muốn ăn gì không?”

“Trừ bánh mì ra thì cái gì tôi cũng muốn ăn, hu hu hu.” Rõ ràng là đang rất vui, nhưng Tưởng Vân Kiệt lại không nhịn được mà bật khóc.

“Thôi xong, lại biến thành đứa nhóc thích khóc nhè mất rồi.” Tuy nói vậy nhưng anh ta vẫn mỉm cười. Vẻ mặt mọi người trong đội cảnh sát bây giờ cũng thoải mái hơn rất nhiều, nỗi lo lắng lớn nhất của ngày hôm nay cuối cùng cũng tan biến.

Mặc dù đã tỏ vẻ mình không sao hết, nhưng Tưởng Vân Kiệt vẫn bị mọi người ép nằm lên cáng cứu thương, chở đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe tổng quát. Khi sắp bị đẩy lên xe, Tưởng Vân Kiệt đột nhiên nhớ đến vấn đề mà mình vẫn luôn thắc mắc, “Chờ chút! Chờ chút!”

“Sao thế Tưởng Vân Kiệt? Hay chúng tôi cũng đến bệnh viện cùng cậu nhé?” Cố Mi còn tưởng rằng anh ta sợ mọi người đi mất.

“Lúc lấy khẩu cung ấy, nhắc đội trưởng hỏi hắn ta xem tại sao lại bắt cóc tôi nhé.”

Lục Diệp cúi đầu nhìn anh ta, “Thật ra thì… Chuyện này không liên quan đến cậu.”

“….” Lần thứ hai hỏi về vấn đề này nhưng đáp án lại vẫn là câu nói ấy….

“Hắn chỉ muốn bắt cóc một cảnh sát mà thôi, ngẫu nhiên lại chọn trúng cậu.” Người bắt cóc Tưởng Vân Kiệt là bạn trai của La Diễm Hoa, là bạn trai mới. Hơn nữa đó lại là một giảng viên trong trường cô ta. Hai người lén lút yêu nhau, nên chuyện này hầu như chẳng mấy ai biết.

“…” Tưởng Vân Kiệt nghĩ, hóa ra mình nằm không mà cũng trúng đạn à….

***

Giải quyết xong chuyện của Tưởng Vân Kiệt, đội trưởng cho mọi người về nhà nghỉ ngơi. Mộc Thất đi taxi đến siêu thị gần nhà mua thức ăn và ít đồ dùng, sau đó xách túi đi bộ về nhà.

Vừa đi được vài bước, điện thoại di động reo lên, có một tin nhắn đến.

“Tôi là Mai Tư Lễ. Giờ đang ở trước cửa nhà cô. Ừm, tôi chỉ nói vậy thôi, không cần về nhà ngay đâu.”

Dường như anh biết chắc rằng Mộc Thất sẽ không lưu số của mình, nên mỗi lần nhắn tin, Mai Tư Lễ đều tự động thêm một câu giới thiệu. Tất nhiên việc làm của anh không hề thừa, Mộc Thất đúng là không lưu số điện thoại của anh.

Mộc Thất đọc tin nhắn xong, thả điện thoại di động lại vào túi, nghĩ thầm, đây là nhà tâm lý học mặt dày nhất mà cô từng gặp.

“Chú, chú biết chỗ nào bán kem không ạ?” Một giọng nói ngọt ngào của bé gái nào đó vang lên ở bên kia đường. Mộc Thất nghĩ thầm chắc là Lục Diệp lại đang ăn kem, nhìn sang phía đó, chỉ thấy một cô bé buộc tóc hai bên, đang ngẩng đầu hỏi một người đàn ông trung niên. Người kia sau khi nghe câu hỏi của cô bé, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một lượt. Ánh mắt ông ta nhìn về hướng Mộc Thất khoảng một giây, sau đó lập tức quay đi chỗ khác, chỉ chỉ về phía sau lưng cô bé kia.

“Cảm ơn chú.” Giọng nói cô bé kia lại vang lên một lần nữa.

“Cô bé, cháu đang tìm gì thế? Bị lạc cha mẹ à? Chú dẫn cháu đi tìm họ nhé?” Khi nhìn lại khuôn mặt đã 20 năm chưa thấy, kí ức năm đó bỗng chốc ùa về, cô thả tay, túi đồ trên tay rơi xuống đất, trái cây trong túi lăn ra đường. Vài người đi đường nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.

Là hắn! Chính là hắn!

Dù cách một làn đường, dù đã qua gần 20 năm, dù đã nhiều năm trôi qua, thời gian có thể thay đổi diện mạo của hắn, nhưng Mộc Thất dám khẳng định, đó chính là hắn!

Người đàn ông đó nhìn theo bóng lưng cô bé kia vài giây, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Mộc Thất đứng ở giao lộ, nhìn xe cộ qua lại, cắn chặt môi. Cô không thể để hắn đi mất như vậy được, không thể để hắn biến mất một lần nữa.

Nhân lúc trên đường còn vắng, cô chạy vọt sang bên kia đường, nhưng sau khi tránh vài chiếc xe, đến nơi, thì hắn đã quẹo sang một lối rẽ.

Mộc Thất chạy nhanh về hướng đó, dù đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể, nhưng khi đến nơi, hắn lại biến mất.

Vì quá khẩn trương, lại còn vận động mạnh, tim cô đập mỗi lúc một nhanh. Mộc Thất tiếp tục chạy thêm một lúc lâu nữa, nhìn kĩ từng con phố, nhưng vẫn không thấy hắn.

Không thấy, vẫn không thấy đâu. Tại sao đã 20 năm rồi, nhưng cô vẫn không thể bắt được hắn?

Mộc Thất dựa lưng vào tường, hai tay cuộn chặt lại, cả người run lên, bây giờ cô cảm giác cực kì tệ, cực kì tức giận.

Cô nhớ lại ánh mắt người đàn ông đó nhìn cô bé, năm đó cô cũng tầm tuổi cô bé ấy, nếu không phải vì em trai hắn thả cô ra, thì số phận cô có lẽ giống những đứa trẻ bị chôn sau căn nhà đó, bị xâm phạm rồi sát hại. Cô rất may mắn, cô còn sống, bình yên vô sự. Nhưng tên sát nhân kia vẫn thong dong ngoài vòng pháp luật suốt 20 năm qua, bây giờ hắn vẫn có thể ung dung đi lại trên đường phố, không hề kiêng kị nhìn các cô bé đi lại trên đường bằng ánh mắt thèm muốn của mình, có lẽ hắn còn có thể lặp lại tội ác của mình thêm lần nữa.

Nhiều năm như vậy, mỗi khi có vụ án trẻ em mất tích, Mộc Thất đều cố hết sức để phá án. Cô vừa muốn bắt hắn, lại vừa lo rằng nếu vụ án ấy là do hắn gây nên, vậy thì những đứa trẻ kia sẽ bị hắn ngược đãi. Thế nhưng đã nhiều năm trôi qua, hắn dường như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy.

Đối với chuyện bắt người đàn ông này, Mộc Thất cực kì cố chấp. Cô biết, trạng thái tâm lý này không ổn chút nào, nhưng việc này lại giống như một loại độc, từ từ gặm nhấm trái tim cô từ ngày này qua ngày khác. Chưa bắt được hắn thì lòng cô vẫn không yên.

Vậy mà bây giờ, hắn gần cô như vậy, trong 20 năm qua thì đây là gần nhất … nhưng… cô vẫn không bắt được hắn.

Mộc Thất nhắm mắt lại. Thất bại.

“Chị không trốn thoát.” Câu nói của Hạ Quân đột nhiên hiện ra trong đầu cô, nếu như hắn xuất hiện vì cô, vậy thì cô vẫn còn cơ hội.

Mộc Thất cố bình tĩnh lại, từ từ đi bộ về nhà, khi qua đường, cô thấy một cậu thanh niên đang đứng ở chỗ khi nãy mình đánh rơi đồ. Cô hơi bất ngờ, bước nhanh về phía đó.

Người kia nhận ra cô, thấy cô đến liền nở nụ cười thoải mái, sau đó đưa đồ cho cô: “À, cô quay lại rồi, nãy hình như cô có việc gấp phải không? Để hết đồ đạc ở đây.”

Mộc Thất không ngờ lại có người trông đồ giúp cô, vội vàng nhận lấy, gật đầu cảm ơn, “Làm phiền cậu rồi. Cảm ơn.”

Anh ta sờ sờ tóc, có vẻ như hơi ngượng ngùng, “Không có gì. Vậy tôi đi trước nhé. Chào cô.”

“Cảm ơn, tạm biệt.” Mộc Thất nhìn anh ta rời đi, cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn lúc nãy một chút, sau đó liền đi về nhà.

Đến dưới nhà, không thấy Mai Tư Lễ, Mộc Thất mở cửa ra, đi thang máy đến tầng bảy, đến cửa nhà, vẫn không thấy Mai Tư Lễ đâu. Chắc khi nãy anh chỉ nói đùa, hoặc rời đi rồi. Mộc Thất nghĩ vậy, lấy chìa khóa trong túi ra, chuẩn bị mở cửa.

Cánh cửa nhà hàng xóm đột nhiên mở ra, Mộc Thất hơi ngạc nhiên, đang nghĩ hình như nhà đối diện đã để trống gần một năm nay, thì phía sau có người gọi cô.

“Mộc Thất!” Hơn nữa lại còn là người quen.

Mộc Thất quay lại, thấy Mai Tư Lễ từ căn nhà hàng xóm bước ra.

“Anh…” Mộc Thất cau mày nhìn anh, “Cạy khóa à?”

Nếu không thì sao lại đi ra từ trong nhà người khác được.

Khóe miệng Mai Tư Lễ hơi giật giật, không ngờ Mộc Thất lại có suy nghĩ này, nhưng anh nhanh chóng nở nụ cười tươi, “Tôi chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp. Căn nhà này tôi mới mua lại, sau này chúng ta là hàng xóm.”

Mộc Thất vẫn nhíu mày, “Chẳng phải anh có một tòa biệt thự ở ngoại thành rồi sao?”

Mai Tư Lễ nhún vai, “Đó là chỗ làm việc, sau khi về nước tôi vẫn luôn tìm nhà ở, trước đây tôi toàn ở khách sạn, vài hôm trước mới quyết định mua căn nhà này.”

Tòa biệt thự kia có ít nhất bảy tám căn phòng, mỗi ngày ở một phòng thì cũng có thể ở đủ một tuần, Mộc Thất không hiểu nổi tại sao anh lại còn muốn mua thêm nhà. Hơn nữa tâm trạng cô vẫn chưa ổn lắm nên cô quyết định không để ý đến anh nữa, chỉ “ồ” một tiếng rồi xoay người mở cửa.

Thấy Mộc Thất có vẻ không ổn lắm, anh tiến về phía trước vài bước, đứng sau lưng cô, “Tâm trạng không tốt? Chẳng phải là cậu Tưởng Vân Kiệt của đội cô đã được cứu về rồi sao?”

“Ừ!” Mộc Thất mở cửa, “Tôi vào nhà.” Nói xong liền lách người vào trong nhà, đóng cửa lại.

Một bàn tay thon dài bắt được cửa ngăn không cho nó đóng lại, tay Mộc Thất vẫn còn đặt trên chốt cửa thì cửa lại bị kéo ra, Mai Tư Lễ thò đầu vào, anh mỉm cười nhìn Mộc Thất, “Đi công viên không?”