Người Định Hình Tâm Lý

Chương 43: Mặt trái của màu trắng (6)



Edit: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

“Hey, Cố mỹ nhân! Chúng tôi ở đây này!”

Cố Mi và Mộc Thất đi theo tiếng kêu của Tưởng Vân Kiệt, vào phòng ăn riêng, Mộc Thất chào hỏi mọi người, Cố Mi thì vừa vào đã lườm Tưởng Vân Kiệt, mặt đầy sát khí, “Tưởng Vân Kiệt, cậu vừa nói gì? Có muốn gặp tôi trên bàn giải phẫu không?”

Tưởng Vân Kiệt thấy khuôn mặt bánh bao của ai đó đen lại, anh ta lập tức nhảy cẫng lên, trốn ra sau lưng Tôn Đống, chỉ hơi ló đầu ra, “Cố đại ca, em sai rồi…”

Cố Mi lạnh lùng lườm anh ta một cái, ngồi xuống bên cạnh Mộc Thất.

Mọi chuyện vẫn như thường ngày, Lục Diệp vẫn đến muộn.

Cố Mi bĩu môi, “Lục đại gia giờ chắc đang ngủ hoặc đang ăn kem rồi.”

Người duy nhất biết chuyện gì đang xảy ra là Hề Thiên Tường, lên tiếng: “Cậu ta bị mẹ kéo đi xem mắt, không biết khi nào mới xong.”

Tưởng Vân Kiệt ngạc nhiên: “Hả? Xem mắt? Ai mà xui quá vậy?”

Tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, Lục Diệp nhất định sẽ dùng mọi cách để phá huỷ buổi xem mắt.

Hơn mười phút sau, Lục Diệp xuất hiện ở cửa phòng, mái tóc xoăn lộn xộn, vì bị hắt nước mà hơi xẹp xuống, trên mặt anh ta vẫn còn đọng vài giọt nước, nhưng vẻ mặt anh ta rất thoải mái, anh ta đút hai tay vào túi quần rồi lắc lư đi vào.

“Lục đại gia, có chuyện gì xảy ra với cậu thế?”

Cao Đình vội vàng đưa khăn giấy cho anh ta, Lục Diệp không để ý, tự mình lấy mấy tờ khăn giấy, lau qua loa tóc mình. Xong chuyện.

Mộc Thất đoán: “Bị cô gái nào đó tạt nước sao?”

“Vậy là hôm nay đỡ phải gội đầu rồi.” Lục Diệp nhún vai, tất nhiên lúc này điều anh ta quan tâm là, “Chỗ này có kem không?”

Tôn Đống bất lực đỡ đầu, “Lục đại gia, sao anh lười thế? Hơn nữa, anh là người bị tạt nước, nhưng sao tôi vẫn thấy người đáng thương là cô gái kia vậy nhỉ?”

Vẻ mặt Hề Thiên Tường rất đồng cảm, vỗ vỗ vai Lục Diệp, “Cảm giác của cậu ấy không sai đâu. Cậu cũng nên nói thẳng với bác đi. Cứ nói là cậu muốn sống độc thân cả đời, đừng làm mất thời gian của những cô gái vô tội ấy nữa.”

Mộc Thất nói thêm, “Cũng không hẳn là độc thân, anh ấy có thể kết hôn với kem.”

Tưởng Vân Kiệt chậc chậc hai tiếng, chống cằm, “Hình ảnh ấy quá đẹp, tôi không dám nghĩ đến.”

Nào ngờ Lục Diệp lại nói: “Tôi lại rất đồng ý với chuyện này.”

Mọi người im lặng.

“Được rồi, mọi người đến đủ rồi, phục vụ hãy dọn thức ăn lên đi.” Cao Đình giơ tay gọi nhân viên.

Tôn Đống đề nghị: “Để ăn mừng việc phá án thành công và mừng Mộc Thất xuất viện, chúng ta cùng nhau uống một ly đi, chuyện hiếm có mà.”

Cao Đình gật đầu một cái, nói với phục vụ: “Mang thêm cho chúng tôi vài chai rượu, Mộc Thất, cô uống gì? Nước trái cây?”

Mộc Thất ngẩng đầu lên, “Tôi cũng uống chút rượu.”

Cố Mi ngạc nhiên nhìn cô, trong ấn tượng của cô ấy, Mộc Thất chưa từng uống rượu.

“Ừ, chắc là được.” Thật ra thì Mộc Thất chưa từng uống rượu bao giờ, nhưng hôm nay cô lại muốn uống thử một chút, cô nghĩ, chỉ uống một chút thôi thì chắc chẳng sao đâu.

“Vậy thì uống một chút đi.”

Thức ăn và rượu lần lượt được đưa lên, đầu tiên Mộc Thất tự rót cho mình một cốc bia, vì thấy khát nên cô uống một hơi hết nửa cốc, cảm giác mát lạnh của bia đi xuống bụng khiến cô cảm thấy sảng khoái hơn không ít.

Cố Mi thấy cô uống một hơi hết nửa cốc bia, vội vàng nhắc, “Này, uống chậm thôi, tôi không hầu được cô đâu.”

Mộc Thất gật đầu một cái, nhưng lại rót một ly rượu trắng nhỏ, đầu tiên là nhấp thử một ngụm bé, khá kích thích, mùi vị cũng không tệ, lập tức ngẩng đầu lên, cạn sạch chén rượu.

Trong lúc Mộc Thất uống rượu, thì những người khác lại đang thảo luận về kết quả của vụ án gần đây.

Tôn Đống uống một hớp rượu, “Tôi không ngờ là vụ án này lại phức tạp đến như vậy đấy, chúng ta cứ một mực truy tìm Trần Vũ, kết quả lại phát hiện ra Trần Vũ lại chính là Trần Phong.”

Mộc Thất lại uống thêm mấy hớp bia.

Cố Mi ăn dưa leo – món yêu thích nhất của mình, “Nếu không phức tạp thì sao lại mất nhiều thời gian đến vậy để phá án chứ?”

Cảm thấy uống bia không đã ghiền, Mộc Thất lại cầm chai rượu trắng lên, rót đầy ly, rồi ngửa đầu uống cạn. Hơi cay của rượu khiến cô hơi nheo mắt lại, gương mặt cô ửng hồng, vì thấy hơi nóng nên cô lấy tay quạt quạt mặt mình.

Tưởng Vân Kiệt nghiêng đầu, cảm thấy não mình không đủ dùng, “Tôi thấy nó rất phức tạp, thật ra thì đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hiểu lắm, Trần Vũ đã chết từ hơn 30 năm trước, vậy hắn không phải là hung thủ. Thế nhưng tại sao Trần Phong lại phải một mình đóng hai vai? Hắn không thấy mệt à? Có bệnh à?”

Cao Đình dừng đũa, giải thích lại cho anh ta: “Hắn không thấy mệt, cũng không bị bệnh, hắn lợi dụng cách đó để làm loạn hướng điều tra của cảnh sát, không ai biết về cái chết của Trần Vũ, tất cả mọi người đều cho rằng nhà họ Trần có một cặp anh em sinh đôi, nên Trần Phong đã lợi dụng điều này.”

Lục Diệp ngáp một cái, uống một hớp rượu, bĩu môi, ăn vội một viên đường, “Không sai, Trần Phong dùng tên của Trần Vũ để giết người, rồi lại tự ngụy trang thành một người đàn ông thật thà, nhút nhát, rồi lại dùng chính tên mình để cứu người, lại còn tự chém mình một nhát, tạo ra một loại giả tưởng, một anh trai biến thái và một người em trai hiền lành. Và chính giả tưởng này đã lừa chúng ta suốt 20 năm.”

“Mới đầu tôi còn tưởng hắn mắc chứng tâm thần phân liệt, một nhân cách là tên sát nhân điên cuồng, và một là nhân cách còn lại. Công nhận là kĩ thuật diễn của hắn rất tốt.”

“Để thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật thì đúng là chuyện gì họ cũng làm ra được.”

“Đúng vậy.” Hề Thiên Tường đẩy mắt kính lên, vừa nói vừa nhìn Mộc Thất, anh ta phát hiện ra cô đang tự rót rượu cho mình, vẻ mặt ửng đỏ, nhìn qua có vẻ như đã ngà ngà say. “Mộc Thất, cô…. Mộc Thất, cô uống mấy ly rồi?”

“Hửm?” Mộc Thất ngẩng đầu lên, uống thêm một ly rượu nữa, trừng mắt với Hề Thiên Tường, sau đó cúi đầu đếm ngón tay, nhưng rồi lại phát hiện ra mình không đếm nổi, lập tức ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu, “Không nhớ.”

Lúc này những người khác mới phát hiện ra Mộc Thất chỉ ngồi uống rượu suốt từ đầu buổi đến giờ, không hề lên tiếng nói câu nào. Cố Mi thấy cô chưa ăn gì, lập tức sợ hết hồn, nóng nảy: “Mộc Thất, đừng uống mỗi rượu.”

Tưởng Vân Kiệt thấy một bên cô là bia, một bên là rượu trắng cũng phát hoảng: “Trời ạ, Mặt Liệt, cô còn pha bia và rượu để uống nữa à?”

Cao Đình vội ngăn cô lại, “Đừng uống, đừng uống nữa, cô say rồi.”

Mộc Thất vừa nghe thấy có người nói mình uống say, liền ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn mọi người, “Không say. Mọi người đang nói về chuyện Trần Phong, tôi nghe thấy hết mà.”

Lục Diệp cau mày nhìn cô, chỉ chỉ vào mặt mình, “Không say? Vậy tôi là ai?”

“Anh…” Mộc Thất mở to mắt nhìn Lục Diệp, sau đó cực kì chân thành nói: “Kem.”

Lục Diệp: “…”

Tôn Đống nghe xong, suýt phun cả rượu ra ngoài, “Ha, ha, ha…. Nhưng mà Mộc Thất nói không sai đấy chứ!”

Đúng là không sai…. Lục Diệp cũng không thể phản bác lại được.

Cố Mi kéo kéo tay cô, “Đừng uống nữa.”

Mộc Thất ngoan ngoãn gật đầu, “Ừ, không uống.”

Tiếp theo, mọi người không để Mộc Thất uống rượu nữa, cô chuyển sang ăn thức ăn. Nhìn qua có vẻ như cô rất tỉnh táo. Hai tiếng sau, mọi người kết thúc bữa tiệc, ai về nhà nấy. Mộc Thất và Lục Diệp vẫn gọi chung một xe taxi. Lục Diệp thấy cô mới uống nhiều rượu như vậy, hôm nay phá lệ tỏ ra rất ga lăng, bảo tài xế lái đến địa chỉ nhà cô trước.

Khi Mộc Thất xuống xe, Lục Diệp không yên tâm hỏi: “Cô có thể tự về nhà không đấy?”

Mộc Thất quay đầu vẫy vẫy tay với anh ta: “Có thể. Tạm biệt kem.”

Lục Diệp nhìn cửa đóng lại, không còn gì để nói nữa. Anh ta vừa cảm thấy chú tài xế ngồi trước mới nhìn anh với ánh mắt rất quái dị.

***

Bên này, Mai Tư Lễ đang ngồi ở nhà đọc tài liệu. Máy tính trước mặt anh có mở mấy cửa sổ khác nhau, lần lượt hiển thị kết quả tìm kiếm của các từ khoá: đa nhân cách, thôi miên, Thôi Hình. Nhưng cuối cùng anh cũng chẳng thu hoạch được mấy. Anh gấp máy tính lại, nhìn về phía cửa. Hôm nay Mộc Thất đi ăn liên hoan với đội cảnh sát, giờ vẫn chưa về.

Nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ. Anh nghĩ hay là gọi điện thoại.

Vừa lấy điện thoại ra, ngoài cửa có tiếng mở khóa, không phải ở trước cửa nhà Mộc Thất, mà là trước cửa nhà mình.

Ăn trộm? Anh nhíu mày nhìn ra phía cửa, rồi đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến.

Còn lúc này, Mộc Thất đang làm gì?

Cô đang mở cửa.

Mộc Thất cắm chìa khóa vào ổ. Nhưng lạ thật, không xoay được chìa. Cô lại rút chìa khóa ra, nhìn kĩ chìa khóa, đúng là cái này rồi mà. Vậy là cô lại cắm nó vào ổ, nhưng cửa vẫn không chịu mở.

Cô hơi nhăn mặt, buồn bực nhìn cánh cửa, trong đầu nghĩ: Cái cửa này nhà cô hôm nay bị sao vậy?

Chẳng lẽ cô mở cửa sai cách?

Mộc Thất nghiêng đầu nghĩ một lát, “A” … Cô biết rồi, cô cắm lại chìa khoá vào ổ, sau đó kêu lên: “Vừng ơi, mở cửa ra.”

Cuối cùng… cửa mở ra thật.

Mộc Thất tỏ vẻ hoá ra là vậy, sau đó rút chìa khoá ra, đi vào nhà.

Vốn dĩ Mai Tư Lễ tưởng nhà mình có trộm. Nhưng khi nhìn qua mắt mèo anh lại thấy Mộc Thất bên ngoài thì rất ngạc nhiên. Sau đó thấy vẻ mặt cô ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, còn cả câu "Vừng ơi, mở cửa ra.” nữa…. Không cần ai nói Mai Tư Lễ cũng biết cô uống say rồi.

Dáng vẻ đáng yêu khi cô cho rằng mình đã mở được cửa khiến Mai Tư Lễ mỉm cười. Ấy vậy mà đối phương lại có vẻ như không thấy anh, vẫn nghĩ đây là nhà mình, thản nhiên vào nhà, đóng cửa, thay dép rồi đi thẳng vào.

Mai Tư Lễ cảm thấy thú vị, anh đi theo cô, nhìn cô vào bếp rót nước uống, sau đó còn dùng tay quạt quạt mặt mình. Cuối cùng cô đi thẳng vào phòng tắm.

“Em muốn tắm?”

Mộc Thất quay đầu lại, híp mắt, gật đầu, “Ừ, tắm.”

Sau đó cô quay đầu lại, đi về phía trước, đi được vài bước cô lại dừng lại, “A, đúng rồi, quần áo.” Sau đó lại rẽ vào phòng ngủ.

Mai Tư Lễ đang đi sau, bước hai bước lên, đến tủ quần áo trước, lấy một chiếc áo phông mới đưa cho cô.

Mộc Thất nhận lấy, xoay người, đi tắm.

Sợ Mộc Thất xảy ra chuyện gì trong nhà tắm, Mai Tư Lễ đứng yên ngoài cửa chờ cô. Hai mươi phút sau, Mộc Thất mở cửa đi ra, mặc một chiếc áo phông khá rộng, chân trần đi về phòng ngủ.

Mai Tư Lễ đi theo cô vào phòng ngủ của mình, kết quả trông thấy Mộc Thất đang bò lên giường, đắp chăn, thản nhiên nằm ngủ.

Anh đứng sững người ở cửa một lúc rồi mới đi vào, đến bên mép giường, nhìn khuôn mặt thản nhiên, dịu dàng của cô, khẽ gọi: “Mộc Thất.”

“Ừm.” Mộc Thất đáp.

Mai Tư Lễ từ từ cúi xuống, gạt tóc mái cô sang một bên, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Anh thích em.”

Mộc Thất vô thức nhắc lại: “Ừ, thích anh.”