Người Định Mệnh Của Tôi Là Tinh Linh Mạnh Nhất

Chương 43: Chiếc hộp vàng



Tất cả mọi người ở đây đều biết đến cái tên A Hy này. Không chỉ là một binh sĩ trong Cổ Lang đoàn của nguyên soái Khương Nhân. Cô ấy còn là thiên tài về chú thuật. Nếu so sánh với Khương Nhân lúc đó, chỉ hơn chứ không kém một chút nào. Tuy vậy, A Hy không có hứng thú hưởng bất kì chức vụ nào trong đoàn. Làm việc một cách thầm lặng nhưng lại góp phần mang lại chiến thắng cho từng chiến dịch của Cổ Lang đoàn.

Năm đó, Khương Nhân và A Hy chính là cặp song kiếm mạnh mẽ nhất của Liên Bang. Vũ khí cô ấy luôn mang bên mình lúc còn đi học đến khi ra trận chính là chiếc xương răng lớn này. Không ai biết nó là xương của loài thú nào, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ và không một pháp sư nào khác có thể chạm vào ngoài cô ấy. Là một thành viên của Cổ Lang đoàn, Huỳnh Uyển và Lôi Phong đều nhận ra thứ này.

Khương Đồng chưa bao giờ biết A Hy cũng sử dụng thứ này. Người dạy cậu chú thuật là Alivera nhưng cũng như là A Hy. Cậu im lặng không nói chuyện, nhưng cái im lặng này cũng gần như đã xác nhận sự thật này. Lúc này Huỳnh Uyển đã không thể giữ được bình tĩnh. Cậu đẩy Lôi Phong ra, đi đến nắm chặt cổ áo của Khương Đồng. Nước mắt trên mặt rơi lã chã đã lột bỏ vẻ nghiêm nghị lúc giảng dạy của cô.

“LA ĐỒNG! cậu nói với tôi, chị ấy vẫn còn sống đúng không, có đúng không?”

“Em không biết người đó có phải A Hy mà cô đang nói hay không, em chỉ nhận thứ này từ cô ấy mà thôi” - Khương Đồng bị Huỳnh Uyển nắm chặt cổ áo đến khó thở, khó khăn mở miệng.

Lôi Phong đến kéo Huỳnh Uyển ra để cô bình tĩnh lại. Dù biết rằng chiến dịch ở địa cầu cổ khiến họ không chỉ chỉ mất nhiều anh em đồng đội, mà hai vị lãnh đạo là Khương Nhân và A Hy cũng không còn. Dù A Hy không có chức vị gì, nhưng cô là cốt sống của Cổ Lang đoàn. Họ đã vào sinh ra tử, chinh chiến cùng nhau trong những năm tháng đó. Huỳnh Uyển nhìn chiếc xương răng trên tay Khương Đồng lần nữa, rồi lau nước mắt, ngồi về vị trí của mình. Khương Đồng cũng cất chiếc răng đi.

“Đây là răng của một ma thú cổ xưa, hẳn mọi người đều đã từng nghe đến, Xích Lam thú” – Khương Đồng nói đến vũ khí trong tay mình.

“Loài ma thú này không phải đã biến mất rồi sao?” – An Khiết đặt nghi vấn. Trong sách sử có nói về loài sinh vật này. Không miêu tả rõ cụ thể nó có hình dạng như nào, nhưng nó thật sự rất mạnh.

“Cháu không rõ lắm, chỉ biết Ligan rất sợ sinh vật này. Cháu đã từng dùng nó để lấy máu một con Ligan trưởng thành. Đó là lí do vì sao vòng phòng hộ của Rakirac không có tác dụng với nó” – Khương Đồng không định nói rõ nguồn gốc của Xích Lam với tất cả mọi người.

“Nếu người đưa nó cho cháu thật sự là A Hy, vậy chúng ta cũng có hy vọng hơn rồi!” – Bách Nhĩ lên tiếng. Ông cũng đã từng nhìn thấy A Hy chiến đấu, thật sự là một người tài giỏi, một chiến binh dũng mãnh.

“Cái quan trọng hơn là người lai tạo Ligan. Tôi nghi ngờ có liên quan đến Ngưng gia. Hoặc nói vị thiên tài ở học viện Rakirac đã đầu quân cho Ngưng gia” – Bách Trì thẳng thắn vạch rõ vấn đề. Nếu không có cách ngăn chúng lại, tinh linh sẽ gặp nguy hiểm. Xích Lam là sinh vật trong sử sách, không phải muốn tìm là thấy.

Bây giờ tất cả họ chưa có đủ manh mối và chứng cứ để quy kết cho Ngưng gia, hơn nữa Ngưng gia còn có La gia và Trang gia hộ thuẫn nhiều mặt. Dù Hoàng tộc đang là bên lãnh đạo Liên Bang nhưng cũng không thể động đến họ lúc này. Tư Thiết trầm lặng rồi vẫn để mọi người chuẩn bị kĩ lưỡng cho ngày chọn quân dự bị ở RiO sắp tới. Có lẽ họ sẽ tìm được manh mối quan trọng hơn hoặc ít nhất có thể điều tra được La gia.

Khương Đồng chuẩn bị lên xe bay trở về kí túc xá. Trước khi đi còn được Bách Nhĩ nhắc nhở đến buổi tiệc của ông vào cuối tuần. Cậu gật đầu đồng ý rồi tạm biệt mọi người. Về đến học viện, Khương Đồng không trở về phòng mà đến Hoa Viễn Sơn, ngồi dưới gốc cây nơi cậu và Osha gặp mặt nhắm mắt dưỡng thần. Từng cơn gió lướt nhẹ qua gương mặt của cậu một cách dịu dàng như vỗ về. Khương Đồng vô thức rơi vào giấc ngủ. Không hay biết có một bóng người đứng đi trước mặt cậu.

Trong giấc mơ của mình, Khương Đồng cũng đang ở chân cầu thang lên đền thờ ở Hoa Viễn Sơn. Mọi thứ vẫn cũ kĩ và u ám, không khí lạnh lẽo làm sởn cả gai óc. Chiếc chuông treo trên những hàng cây rung lên từng nhịp, vọng lại trong tâm trí cậu. Ở bậc thang trên cùng, Khương Đồng thấy một bóng dáng quen thuộc. Cô ấy mang trang phục của Cổ Lang đoàn, mái tóc trắng dài được cột cao lên bằng sợi dây màu xanh đẹp đẽ, hai đầu dây còn đính lông của một loài chim màu trắng, bóng lưng thẳng tắp như cây tùng, vững chãi mà hiên ngang. Cậu không chờ được, vừa chạy lên qua các bậc thang vừa gọi A Hy.

A Hy trước mặt như không nghe được tiếng gọi của cậu, cô đi xuyên vào cánh cổng bằng đá bước vào đền, biến mất trước mắt cậu. Khương Đồng chạy vội đến nhưng lại bị ngăn cản lại. Cậu vội vã dùng máu của mình mở cánh cổng, khi đặt chân đến cầu gỗ trên hồ dẫn vào đền, Khương Đồng thấy A Hy đã đứng ở giữa cây cầu ở hồ thần, trên tay đang cầm chiếc hộp vàng quen thuộc. Miệng cô đọc chú pháp, mặt hồ chuyển động rẻ mặt nước, cô đẩy chiếc hộp xuống lòng hồ rồi mọi thứ trở lại như cũ.

Khương Đồng nhận ra đó là chiếc hộp mà Alivera đã nhờ cậu mang đến đền thần ở Olad vào ngày diễn ra lễ hội Phúc Tinh ở Hoa Viễn Sơn. Cậu không hiểu bên trong là thứ gì mà A Hy lại phong ấn nó dưới hồ. Lại vì lí do gì mà Alivera lại muốn cậu mang nó đến Hoa Viễn Sơn. Chẳng lẽ thứ bên trong không phải dùng cho tinh linh sao? Chợt A Hy quay lại đối diện với cậu, đôi mắt nâu trầm xinh đẹp nhìn về phía cậu. Một cơn gió lớn nổi lên, nó to đến nổi muốn hất bay Khương Đồng. Cậu đưa tay chắn trước đôi mắt, lờ mờ nhìn bóng dáng A Hy vẫn đứng ở đó như không bị cơ gió này ảnh hưởng. Không để cậu làm gì thêm, Khương Đồng đã bị hất văng ra khỏi đền.