Người Định Mệnh Của Tôi Là Tinh Linh Mạnh Nhất

Chương 8: Khế ước giả



Khương Đồng nhìn ngọn lửa trên tay mình, cậu cảm nhận được sức mạnh hỏa hệ đang chạy dọc cơ thể mình, len lỏi từng mạch máu, làm cậu hưng phấn tột độ. “Thì ra đây là sức mạnh khi kết hợp với tinh linh” – Khương Đồng cảm thán

Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước sức mạnh của chàng trai trước mắt. Hỏa tinh linh lúc nãy không chút do dự đồng ý kí khế ước với cậu ấy, sức mạnh thể hiện được cho thấy sự tin tưởng của tinh linh với chàng trai này nhiều như thế nào. Rất hiếm ai có thể vừa mới khế ước được với tinh linh đã có thể thi triển ma thuật cao như vậy. Một giáo viên nhìn Chu Trình đã nằm trên mặt đất không thể đứng dậy, chỉ còn chút hơi tàn, ông ta rõ ràng đã cực kì rung sợ, ông khép nép nói với người bên cạnh.

“Điện hạ, chuyện này phải xử lí như thế nào đây?”

Người thanh niên đang mang trang phục giáo vụ bên cạnh tiến đến phía trước. Nhìn chàng trai đã thoát khỏi trạng thái phụ thể, hỏa tinh linh vui vẻ ôm cậu ấy. Trong nó đã khỏe hơn lúc bị bắt rất nhiều.

“Xin chào, rất xin lỗi vì học sinh của chúng tôi đã gây ra rắc rối như thế này. Tôi sẽ ghi nhận sự việc này và báo lại cho học viện xử lí cậu ta. Tuy nhiên, vết thương của cậu ta rất nặng, mong rằng cậu có thể hỗ trợ tìm nơi để xử lí vết thương này trước khi trở về, cậu giúp chúng tôi được không?”

“Tôi có thể dẫn các người đến y quán trong thị trấn. Theo tôi” – Khương Đồng nhìn chàng trai cao lớn nhưng thân thiện trước mặt, không thể làm khó người đang cười với mình được, đành dẫn bọn họ đến y quán trong thị trấn.

Dọc đường đi, các pháp sư khác đều đi bộ theo sau, họ không dám đi gần Khương Đồng, sự việc ngày hôm nay hẳn đã để lại ấn tượng xấu cho các tinh linh tại rừng Bolia. Họ cũng không có thể nói mình không sai được nên chỉ đành phụ trách khiên cái tên gây rối này theo các thầy giáo ra khỏi rừng. Anh chàng giáo vụ đi song song với Khương Đồng rất hứng thú với cậu, lên tiếng bắt chuyện

“Xin chào, tôi là Tư Thiết. Giáo vụ của học viện ma pháp thuộc tinh cầu Olad, không biết xưng hô thế nào với cậu?”

“Tôi là La Đồng, cậu ấy là Lion” – Khương Đồng đang cõng Lion, cậu nhóc bây giờ đã thật sự mệt, ngủ quên trên lưng Khương Đồng. Đối với người ngoài, cậu vẫn luôn dùng cái tên La Đồng này, đây là La Bác dặn như thế, ông cũng chưa từng giấu giếm việc ông là ba nuôi của cậu. Họ thật của cậu vẫn là họ Khương.

“Một lần nữa, chúng tôi rất xin lỗi. Lúc nãy thấy cậu thi triển chú thuật rất điêu luyện, không biết cậu học ở học viện nào thế?”

“Tôi chỉ học ở trường bình thường, chú thuật thì tự mình học” – Khương Đồng thẳng thắng nói sự thật. Quả thật cậu chỉ học ở trường dành cho người thường, thậm chí cậu chỉ mất 2 năm để học xong và tốt nghiệp. Khương Đồng là một người rất thông minh. Nếu cậu học ở trường dành cho pháp sư, có chứng nhận pháp sư thì hẳn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng cậu chỉ tốt nghiệp trường bình thường nên để có thể kiếm thêm tiền, cậu mới đi hái thảo dược ở rừng Bolia.



“Tự học mà đã giỏi như vậy sao! Cậu không nghĩ đến học viên pháp thuật học sao, dù sao nếu có chứng nhận pháp sư cuộc sống sẽ ổn hơn rất nhiều” – Tư Thiết muốn thu người này dưới trướng mình. Là hoàng tử của Liên Bang, anh hiện tại đang cần xây dựng thế lực cho riêng mình, một chuyến đi học viện pháp thuật này cũng là để tìm những mầm móng tốt.

Khương Đồng không trả lời, cậu dẫn họ đến trước y quán rồi tự mình đi về. Tư Thiết thấy cậu không trả lời cũng không ép, cùng cậu trao đổi phương thức liên lạc rồi chào tạm biệt cậu. Khương Đồng đi bộ về rừng Bolia, cậu đưa Lion đến chỗ Fiffy. Chờ Fiffy chữa thương cho cậu nhóc, cậu suy nghĩ về vấn đề Tư Thiết đã nói. Không phải cậu không suy nghĩ đến việc đến học viên pháp thuật để học. Chỉ là có vẻ La Bác – ba của cậu có vẻ không muốn cậu rời khỏi Bolia, ông ấy cũng không muốn cậu đến học viện pháp thuật cho lắm.

“Cậu không đến thung lũng nữa sao?” – Fiffy cắt ngang suy nghĩ của Khương Đồng, sau đó đưa tay vén tóc mái của cậu lên, dấu ấn trên trán đã mờ đi rất nhiều rồi.

“Hôm nay trễ rồi, hôm khác cháu lại đến đó ạ. Bà biết dấu ấn này sao?” – Khương Đồng trả lời

“Ngài Alivera có nguyên thân là một thượng thần thú cổ xưa, nắm giữ sức mạnh ma pháp vô cùng mạnh mẽ, dấu ấn này chỉ có thể là của ngài ấy thôi” – Fiffy hiền từ trả lời, nếu cậu ấy có thể tiến vào thung lũng thì việc cậu có dấu ấn này cũng là chuyện bình thường.

“Trước đây cháu không thể khế ước với tinh linh nào cả, nhưng lúc nãy cháu lại khế ước được với Lion, có phải do chú thuật khế ước bình thường không hữu hiệu với cháu không ạ?” – Khương Đồng vẫn luôn thắc mắc vấn đề này

“Không phải, cậu không có khế ước với Lion đâu, chỉ là thông qua cơ thể “giả” để mượn sức mạnh của tinh linh mà thôi. Đây là khả năng riêng của Ngài Alivera. Thông thường pháp sư hệ nào thì mới có thể kết nối với tinh linh hệ đó. Nhưng Ngài thì có thể thông qua một loại chú thuật đặc biệt, chuyển đổi căn cơ của cơ thể phù hợp với tinh linh ấy và kí khế ước giả”

Khương Đồng rơi vào sương mù với giải thích của Fiffy, nói cách khác, cậu có thể không cần kí khế ước với bất kì tinh linh nào nhưng cũng có thể mượn sức mạnh của tinh linh ấy sao. Bàn tay vàng này có phải bự quá rồi không? Chưa kịp để Khương Đồng vui vẻ, Fiffy đã nói tiếp

“Tuy nhiên, việc kí khế ước giả này mất nhiều sức và năng lượng hơn việc kí khế ước thật rất nhiều. Với thể trạng của cậu hiện tại, cũng chỉ có thể kí khế ước giả 2 lần một ngày thôi. Mà mỗi lần thật hiện xong có thể phải nghỉ ngơi trong thời gian dài đấy. Đây là lần đầu kí khế ước, có lẽ vẫn chưa cảm nhận được quá nhiều”

“Ặc, không có cách nào cải thiện sao ạ?” – Khương Đồng hoảng hốt. Fiffy im lặng một lúc rồi trả lời cậu.

“Cậu phải tìm thấy một nửa trái tim còn lại của Ngài Alivera”