Ta đón lấy nhành hoa, cánh hoa mai đỏ tươi mỏng manh xếp tầng tầng lớp lớp, đẹp đến động lòng người.
Tặng cho ai?
Ta nhìn về phía Quý phi, trong mắt bà ấy ngập tràn sự chờ mong, có lẽ đang đợi ta đem hoa tặng cho Thịnh vương.
Thịnh vương cũng nhìn ta, ánh mắt tự tin như nắm chắc phần thắng.
Khúc Anh nhìn nhành hoa trong tay ta, ánh mắt hiện lên tia ngưỡng mộ.
Bảo Châu cũng nhìn nhành hoa trong tay ta, ánh mắt đầy tiếc nuối. Có lẽ con bé đang nghĩ nếu như không hái xuống thì cây hoa mai kia cũng đáng tiền lắm.
Tống Song ăn miếng điểm tâm cuối cùng vừa bị ta giành mất, thấy ta nhìn qua đó thì còn nháy mắt với ta một cái.
Tất cả mọi người đang có mặt đều đang đợi hành động tiếp theo của ta.
Ở góc bên kia, Thái tử không biết đã quay lại từ lúc nào, mái tóc đen còn vương vài bông tuyết. Hắn nhìn về phía cây đàn hạc, day day mi tâm, có lẽ là đang đau đầu.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía này, cùng lúc bắt gặp ánh mắt của ta.
Thấy thế, ta nhìn sang hướng khác, cười nhẹ: “Hoa đẹp, tự khắc phải về với mỹ nhân.”
“Trong mắt thần nữ, người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian đương nhiên là mẫu thân. Tiếc là mẫu thân không có ở đây, vậy thì cho phép thần nữ lấy thân phận con gái người mà nhận lấy nhành hoa này vậy.”
Ta cầm lấy nhành hoa mai, nhẹ nhàng cài lên mái tóc mình.
Nhìn khắp bốn phía, khắp nơi đều là ánh mắt kinh ngạc.
Chỉ có một mình Thái tử là không. Đôi tay thon dài xoa xoa mi tâm, trong mắt là sự hốt hoảng, rối rắm. Đến Khúc Anh gọi hắn cũng không chú ý.
…
Kể từ ngày hôm đó, danh tiếng của ta lại càng vang xa, người đến cầu thân cứ tấp nập ra ra vào vào.
Mẫu thân chọn ra vài người tài mạo song toàn, tìm một vị họa sư đến vẽ lại rồi đem đống tranh chân dung đặt trước mặt ta.
“Hoài Nguyệt, chuẩn bị đến lễ cập kê của con rồi, cũng đến lúc suy nghĩ đến chuyện hôn sự. Đây đều là những người mà ta và phụ thân con đã chọn ra, con xem xem có vừa ý người nào không?”
23.
Ta không có hứng thú với những bức chân dung đó, bọn họ thì có gì khác nhau? Gả cho người nào thì cũng phải rời khỏi nhà của mình, cả đời quanh quẩn trong sân vườn phủ đệ, ngày ngày phân giải những chuyện tam thê tứ thiếp nhức đầu.
Ta dụi đầu vào trong lòng mẫu thân, hình như đã lâu lắm rồi không làm nũng với người thế này. Giọng ta không vui: “Mẫu thân, Hoài Nguyệt muốn ở cạnh hai người cả đời này.”
Mẫu thân chỉ coi đó là lời nói đùa, thấy ta không hứng thú thì cũng không miễn cưỡng thêm, bèn cho người thu dọn hết mang đi: “Sau lễ cập kê rồi tính cũng chưa muộn.”
Ta hiểu được lo nghĩ của cha mẹ. Thân là đích nữ của Khương gia, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào hôn sự của ta, đến cả Hoàng thượng và Quý phi cũng đã đánh tiếng hỏi thăm mấy lần. Đây không phải là chuyện mà ta có thể quyết định được.
Sau khi mẫu thân rời khỏi không lâu, gia nhân đã đến báo rằng có người muốn gặp ta.
Là Lý Hà. Một thời gian không gặp, trông hắn gầy đi nhiều, không còn to béo lực lưỡng như xưa.
“Khương cô nương, tiểu nhân mạo muội tự mình đến gặp cô nương, mong cô nương đừng nói cho Thái tử biết.”
Ta nhận lấy chiếc hộp mà hắn đưa rồi giao lại cho Bảo Châu.
“Thái tử điện hạ sau khi trở về từ tiệc thưởng hoa thì sai tiểu nhân đem chiếc áo choàng này đi xử lý. Tiểu nhân nhớ đây là đồ của Khương cô nương cho nên đã đem đến đây.”
Bảo Châu lườm hắn.
“Đông đến trời lạnh, trùng hợp là than cũng cháy hết rồi…”
Bảo Châu hiểu ý, đem chiếc áo choàng vứt vào trong chiếc thau đựng than, ngọn lửa lập tức bùng lên mạnh mẽ.
Lý Hà còn chưa kịp phản ứng thì chiếc áo choàng đã bắt đầu bốc cháy. Bảo Châu còn nhiệt tình mời hắn đến thử cảm giác sưởi ngọn lửa đáng giá mười vạn.
Lý Hà vội xua tay từ chối, nói năng lộn xộn như sắp cắn vào lưỡi đến nơi: “Khương cô nương, khoan đã…không…thôi vậy, dù sao cũng cháy rồi.”
Hắn nhìn xung quanh rồi cẩn thận nói với ta: “ Khương cô nương, Thái tử điện hạ gần đây không ổn cho lắm, chứng đau đầu càng ngày càng nghiêm trọng.”
“Mấy hôm trước, Thái tử tỉnh lại giữa đêm, còn cho gọi cả đám tiểu nhân đến, sau đó hỏi có phải ngài ấy từng tặng cho Khương cô nương một chiếc đàn hạc hay không. Chuyện này tiểu nhân chưa từng nói với ngài ấy, là ngài ấy tự mình nhớ lại, nhưng chỉ nhớ được từng đoạn ký ức vụn vặt. Ngài ấy không cho bọn tiểu nhân nói ra ngoài.”