Người Đó Hứa Sẽ Cưới Ta, Hồng Y Mũ Phượng Rước Ta Về

Chương 34: Ngoại truyện 2



Thái tử Dung Ngọc là một nhân vật lớn, quân tử đoan chính, phong hoa tuyết nguyệt cả kinh thành không ai không từng nghe danh.

Cho đến tận khi hắn chết vẫn là như vậy.

Lễ nghi, nhạc họa, bắn cung, cưỡi ngựa, thơ văn, chẳng có món nào hắn không tinh thông. Con người lại khoan dung nhân đức, được triều thần và vua cha nhất mực yêu thương.

Hắn là một người kế vị hoàn hảo, duy chỉ có một điểm không phù hợp với đạo làm quân vương, đó là hắn mong muốn đời này chỉ yêu một người, kiếp này chỉ ở bên cạnh một người.

Cũng chẳng phải vì nguyên nhân gì khác. Hắn sợ rằng sau này Hoài Nguyệt cũng sẽ giống như mẫu hậu của hắn, ngày nào cũng phải đối phó với đám phi tần mỹ nữ, không có thời gian mà để ý đến hắn mất.

Từ nhỏ, trong mắt Khương Hoài Nguyệt đã chỉ có mình hắn. Sau này cũng phải như vậy.

Thái tử lương thiện thương người, không sai. Nhưng sự lương thiện của hắn luôn phải mang theo sự sắc bén, nếu không sao có thể trấn áp được đám anh em hoàng tộc lâu đến vậy?

Nhưng sự sắc bén của hắn luôn bất tri bất giác tiêu tan khi đứng trước mặt Khương Hoài Nguyệt.



Lúc Hoài Nguyệt bảy tám tuổi, từng trốn nhũ mẫu để lén ăn kẹo mạch nha mà Bảo Châu mua về, không cẩn thận làm gãy cả chiếc răng sữa nhỏ. Lúc đó nàng chạy vào cung, bước chân vội vã, tay che miệng, biểu cảm vô cùng căng thẳng, đến nơi nàng nhào vào lòng hắn:

“Thái tử ca ca, ta sắp biến thành quái vật không răng rồi!”

Từ nhỏ đã lớn lên ở chốn thâm cung, Thái tử cho dù chỉ mới mười mấy tuổi nhưng sớm đã có suy nghĩ vô cùng chín chắn, trầm ổn. Cho dù vừa mới tự tay xử lý một tên gián điệp, hắn cũng cũng chẳng mảy may chớp mắt.

Nhìn thấy Hoài Nguyệt, ánh mắt Dung Ngọc dịu dàng trông thấy, nhanh như chớp giấu con dao găm ra sau lưng, bàn tay sạch sẽ không dính chút máu xoa đầu nàng:

“Sao thế?”

“Thái tử ca ca.” Hoài Nguyệt chỉ chỉ vào hàm răng trống hoác một chỗ của mình rồi òa khóc. “Răng của ta không cần ta nữa rồi, có phải ta sẽ giống như tổ phụ, ngày nào cũng phải húp cháo không?”

Thái tử không biết nên khóc hay cười, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Là chiếc răng đó già rồi nên phải nghỉ hưu, sau này sẽ có chiếc răng khác đến thay thế thôi.”

Hoài Nguyệt miễn cưỡng tin lời hắn.

Sau khi lớn lên, Khương Hoài Nguyệt cũng chẳng còn thời gian để đến Đông cung chơi thường xuyên nữa. Khương gia dạy dỗ con gái vô cùng nghiêm khắc, từ sáng đến tối phải học đủ thứ cầm kỳ thi họa.

Thái tử cũng rất bận.

Hai người họ đều là những người thân mang trọng trách.



Nhưng dù có bận thế nào Thái tử cũng sẽ đến thăm nàng. Ngày hôm đó vừa hay bắt gặp cảnh Hoài Nguyệt đang tranh luận với nhũ mẫu. Sau khi nhũ mẫu rời khỏi, nàng nhìn thấy Thái tử bèn tủi thân hờn dỗi:

“Nhũ mẫu nói những lời này không được nói ra bên ngoài, nhưng ta cứ thích nói đấy.” Sau đó nàng kể lại một lượt từ đầu đến cuối.

Mấy hôm sau, Thái tử đem đến cho nàng một bộ sách “Nữ tắc”, “Nữ huấn” mới. Hoài Nguyệt vừa mở ra thì thấy bên trong toàn là tiểu thuyết chích quái. Thái tử thức suốt mấy đêm liền để chọn ra những cuốn sách thích hợp cho cô nương ở tuổi này đọc.

Lớn hơn chút nữa, Khương Hoài Nguyệt nhặt được một con thỏ, đem về nuôi trong vườn. Nàng thích con thỏ đó lắm, ngày nào cũng phải nhìn nó ăn no rồi đi ngủ mới thôi.

Nhưng con thỏ đó càng chiều càng hư.

Mỗi lần thấy Dung Ngọc và Hoài Nguyệt ở cùng một chỗ là nó lại giậm chân, tỏ ra bất mãn.

Qua mấy lần, Dung Ngọc cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hắn nhìn con thỏ, cười mà như không cười:

“Con thỏ này thông minh thật đấy.”

Ngày hôm sau, trên bàn ăn của Khương Hoài Nguyệt xuất hiện một món thịt thỏ cay, nàng ăn ngon lành lắm, đến lúc ăn xong mới phát hiện không thấy con thỏ của mình đâu, nàng cứ nghĩ mình vừa ăn thịt chính con thỏ cưng của mình.

Một Khương Hoài Nguyệt ổn trọng bình tĩnh như thế, lúc này lại òa khóc nức nở. Nàng thức cả đêm sửa lại bông hoa gừng thêu trên chiếc áo choàng mà nàng định tặng cho Thái tử nhân dịp sinh nhật thành chữ Khương xiêu xiêu vẹo vẹo.

Ngày thứ ba, Dung Ngọc đến xin lỗi nàng. Dỗ dành suốt cả ngày trời, còn tặng cho nàng một con thỏ khác mới khiến nàng hết giận. Con thỏ mới này hiền lành đáng yêu, sẽ không ghen tuông vô lý.

Ngày thứ tư, Khương Hoài Nguyệt mới biết, thì ra món thịt thỏ kia là do nhà bếp mua về. Còn con thỏ của nàng tự chạy đi trốn, đến tận hôm đó đó mới từ trong đống rơm chạy ra.

Có điều, sau đó con thỏ kia vì thất sủng nên bị Dung Ngọc đưa đi.

Sau đó nữa, hai người bọn họ cùng nhau đính hôn.

Khi lễ sắc phong Thái tử phi sắp đến gần, triều đình lại nhận tin sông Vân gặp lũ lụt, Dung Ngọc phải cùng với các quan viên đến xem xét.

Khương Hoài Nguyệt đến tiễn hắn trước khi đi. Trước cổng thành, lúc sắp lên xe ngựa, Thái tử xoa đầu nàng, giọng dịu dàng:

“Hoài Nguyệt, thêu giá y cũng đừng để bản thân vất vả quá, có hại cho mắt lắm. Đợi ta trở về, ta giúp nàng thêu.”

Ánh nắng rực rỡ chiếu lên vai hắn, phủ lên trường bào màu trắng một vầng hào quang. Công tử vô song, tỏa sáng như một vị thần.