Ngươi Đừng Nhìn Bản Tôn Như Thế

Chương 2



Cả tinh thần và thể xác của Cơ Phượng đều mệt mỏi nhưng nằm chung quan tài với xác chết, hắn sợ hãi lúc đang ngủ sẽ bị thứ gì đó túm tay túm chân. Thế là tam Công chúa định bụng sẽ đợi trời sáng rồi ngủ một giấc.

Nào ngờ mắt hắn mở thao láo đã mấy tiếng đồng hồ, hai mí sắp dính chặt vào nhau rồi mà mặt trời vẫn còn chưa thèm mọc.

Hắn đợi đến sắp ngất thì chợt nghe Liên Thi nói:

- Trời sắp tối rồi, trước hết nghỉ một lát, nửa canh giờ sau khởi hành.

Cơ Phượng: "..."???

Trời đã sáng đâu mà tối?

Hay là quan tài này làm quá kín, ánh sáng không lọt vào được?

Cơ Phượng đưa tay phải sờ sờ ván gỗ bên hông. Rõ ràng là có một khe hở nhỏ, đáng lí ra phải có ánh sáng lọt vào chứ?

Hắn đưa tay dụi mắt. Dụi tới dụi lui một hồi, chẳng có gì thay đổi.

Xung quanh hắn vẫn đen thui, không nhìn rõ năm ngón tay.

Cơ Phượng thở dài, nghĩ bụng chắc là trời tối sớm, trong quan tài lại kín, không nhìn thấy là đúng.

Chẳng qua là hắn đợi suốt hai ngày, đếm từng giờ một, cuối cùng thì hắn cũng nhận ra là trời không hề sáng...

Không có một tia sáng nào lọt vào khe hở hắn tìm thấy hết...

Hay đúng hơn là, CMN, cái vị Công chúa này...

Bị mù.

...

Cơ Phượng từ nhỏ đã nghĩ hắn là một thằng trời đánh.

Không cha không mẹ, cược cả mạng sống vào nắm đấm. Kết cục là trong trận chung kết, khi hắn đang chiếm thế thượng phong thì bỗng nhiên trượt chân ngã ngửa ra khỏi đài, gãy cổ mà chết.

Không thể lãng xẹt hơn.

Thế nhưng cái tên Tam Công chúa này lại còn trời đánh hơn cả hắn. Sinh ra thân là nam nhi mà lại phải cong cong vẹo vẹo mà sống, bỏ trốn có thể do nhiều lí do nhưng sống chui lủi như chuột cũng là một cái khổ. Mà cái khổ lớn nhất chính là hai con mắt, cộng thêm não của hắn, dù là tạm thời, không tài nào dùng được...

Bất hạnh thế này, công chúa làm sao mà sống qua mấy chục năm cơ chứ? Có thể gọi hồn về để trao đổi chút không?...

Người xưa đã nói, điều xấu đi từng đàn.

Hắn cũng không nhớ là người xưa nào nói thế, thật ra chỉ là hắn tức cảnh sinh tình nên hồ ngôn loạn ngữ mà thôi. Nhưng câu này quả là đúng lắm.

Tim hắn còn chưa lành sau cú sốc mù mắt, thì một cú sốc khác đã triệt để phá nát trái tim mong manh của hắn.

Sau một tiếng la hét "Đây chính là xe ngựa của yêu cơ hoạ quốc đó!" thì hắn nghe thấy mấy chục tiếng "bẹp bẹp bẹp" nối tiếp nhau vang lên.

Ơ, hình như là người ta ném trứng gà...

Cơ Phượng dù không bị đạn trứng gà nện trúng vì cái quan tài này là căn cứ địa quá chắc chắn, nhưng mà thứ nước thối khắm vừa bị dội vào xe ít nhiều cũng bắn một ít lên mặt hắn. Mùi hương xộc vào quan tài, cưỡng chế bay vào lỗ mũi hắn.

Cơ Phượng nghe thấy một đống lời chửi rủa bên ngoài, chửi đến sảng khoái, chửi như muốn đào mả mười tám đời tổ tông người ta lên thì thấy đau đầu không chịu nổi.

Vì người bị chửi ở đây, chắc chắn chính là Tam Công chúa. Mà Tam Công chúa bây giờ chính là hắn...

Cơ Phượng vừa thương cho mình vừa thương cho mấy thái giám cung nữ bị dính chưởng ở ngoài kia. Bỗng nhiên, xe ngựa lảo đảo, quan tài cũng rung lắc theo. Hai con ngựa vì không chịu nổi thứ nước thiên hạ vô địch thối mà lồng lộn hí lên chạy loạn.

Kết quả là, Cơ Phượng cảm thấy trong phút chốc, hắn không còn là công chúa mà biến thành một vũ cơ, xoay tròn xoay tròn không ngừng, xoay đến nỗi não lắc lung tung hết sang phải lại sang trái như người ta đổ xí ngầu. Trời đất đảo lộn, thân thể mỏng manh như sương của công chúa đập vào mấy góc của quan tài, cuối cùng làm quan tài bật nắp.

Một bóng trắng từ quan tài phi ra như chim tung cánh, cuối cùng lăn dài trên nền đất. Miệng của "chim trắng" ăn một đống đất cát trộn với đá.

Cơ Phượng bị xóc nảy đến thần hồn điên đảo, lại thể nghiệm cảm giác bay giữa ngân hà. Hắn tự thấy may mắn hai mắt bị mù, nếu không thì con ngươi cũng bị lắc cho rơi khỏi tròng mắt mất thôi.

Liên Thi sau khi ngã khỏi xe ngựa thì vội vàng la toáng lên:

- Công chúa, người không sao chứ?

Nàng ta chạy như bay đến trước mặt hắn, đỡ hắn dậy, phủi bụi đất rồi dùng khăn tay thấm vết máu chảy ra từ trên trán cùng với mũi hắn.

Cơ Phượng không muốn nhiều lời, muốn lắc đầu nhưng sợ nếu lắc thêm nữa não hắn sẽ chấn động mà sụp đổ, thế là đành nhếch môi lên nở một nụ cười không thể miễn cưỡng hơn với nàng ta, ý là yên tâm, chưa chết được.

Hai tên thái giám bị đập đến hôn mê bất tỉnh, đạo trưởng còn đang loạng choạng đứng lên. Thế nhưng Cơ Phượng còn chưa hết choáng thì đằng sau đã có người đuổi tới.

Liên Thi sợ đến tái mặt, vội vàng kéo Cơ Phượng chạy thục mạng.

Chưa cần hắn hỏi, nàng vừa nhét chuỷ thủ vào tay hắn vừa nói:

- Cấm vệ quân đuổi tới rồi. Công chúa gắng chạy!

Không phải chứ, cú ngã này không chỉ khiến hắn tổn thương về thể xác mà còn sắp tiễn hắn đến Tây Thiên luôn. Bọn hắn gặp phải vận cứt chó gì mà lại ngã vào đúng hang địch...

Đằng sau là cấm vệ quân vừa la hét "bắt lấy công chúa" vừa đuổi theo. Cơ Phượng đành cắn răng nén cơn đau ở chân, cà thọt chạy theo Liên Thi.

Cơ Phượng cảm nhận gió thổi vù vù qua tai. Chân hắn đạp xuống nền đất, thỉnh thoảng có dây leo mang gai nhọn cào xước người hắn. Liên Thi ở phía trước kéo hắn đi, phía sau là tiếng khôi giáp cùng tiếng binh lính quát tháo không ngừng. Hắn chỉ biết cắm đầu chạy càng ngày càng nhanh.

Bỗng nhiên, Cơ Phượng cảm thấy sau lưng có một luồng sát khí mạnh mẽ. Chưa kịp phản ứng lại, Liên Thi đã dùng sức đẩy hắn sang một bên.

Keng!

Tiếng đao kiếm va chạm vào nhau khiến Cơ Phượng toát mồ hôi lạnh. Hắn không nhìn thấy xung quanh, chỉ biết sau lưng là địch nhân đã đuổi đến nơi, mà Liên Thi đang là người bảo vệ hắn.

Phía bên trái hắn có người xông tới. Cơ Phượng cảm nhận khoảng cách ngày một gần, cho tới khi cánh tay người nọ sắp bắt được hắn, một thanh chuỷ thủ như xé gió mà lao đến, nhắm đúng cổ người kia mà đâm xuống.

"Phụt" một tiếng.

Âm thanh đao kiếm cắm vào da thịt phá lệ rõ ràng. Vài giọt ấm nóng bắn lên mặt hắn.

Mùi máu tanh, lại nồng.

Cơ Phượng dùng sức rút thanh chuỷ thủ cắm ở cổ người kia, lại nghiến răng rút thanh kiếm cắm ở đầu vai mình.

Ai da bổn công chúa bị trọng thương rồi. Mau tới hộ giá!!!!