Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 13: Yêu đương



Hứa Úc Liêm chậm rãi thờ ơ nhìn đi nơi khác, móng tay sắc bén cắm vào lòng bàn tay, vô thức hạ giọng: "Cô nên ngủ thêm một lát đi."

Cô vẫn ghi nhớ lời nhắc nhở của Trương Viên Chi, Hứa Ôn Giảo quả thực đã bận rộn cả ngày. Ký vài hợp đồng, trong lúc lúc trưa đang ăn cơm cùng cô, mấy cuộc điện thoại gọi tới làm nàng phải ra ngoài xử lý công việc, lúc trở về đồ ăn đều đã nguội lạnh.

Đột nhiên vai chùng xuống, tim của Hứa Úc Liêm như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đầu óc của cô trống rỗng trong phút chốc. Không biết từ lúc nào Hứa Ôn Giảo đã ngồi bên cạnh cô, vòng tay qua eo của cô, lại nhắm mắt dựa vào vai của cô.

Mùi nước hoa trên người của Hứa Ôn Giảo xộc vào mũi của Húc Liêm, tuy không có tính xâm lược nhưng lại làm cho người ta tránh cũng tránh không được.

Các cơ trên toàn cơ thể của Hứa Úc Liêm cứng lại và hô hấp dần trở nên rối loạn.

Cô vẫn chưa quen với việc Hứa Ôn Giảo chạm vào mình, hơn nữa bộ quần áo mùa hạ mỏng mảnh, cho nên cô đều có thể cảm nhận được từng chỗ chập chồng, mềm mại và tròn trịa.

Hứa Úc Liêm lạnh lùng nói: "Cô đừng dựa vào tôi, nóng chết."

"Lạnh." Hứa Ôn Giảo căn bản không nghe, đồ trang sức lạnh buốt được áp vào một bên cổ của Hứa Úc Liêm, toàn thân đều có chút hơi lạnh.

Nàng vô cùng đáng thương: "Chỉ ôm một lát thôi."

Dính người muốn, Hứa Úc Liêm không tránh thoát được nàng, cho nên cô véo má của người kia một cái thật đau.

Cô lướt qua đôi lông mày của Hứa Ôn Giảo, cuối cùng dừng lại ở làn da trắng nõn trước miệng ngực của nàng, mơ hồ lẩm bẩm một câu: "Ai bảo cô mặc ít như vậy."

Mỏng như vậy có thể nhìn thấu hết.

Mỗi lần nàng tham gia tiệc sinh nhật đều không có mặc trang phục lộng lẫy như thế này.

Hứa Ôn Giảo không nghe thấy cô nói gì, ngủ say bên cạnh, hơi thở trong xe lúc mạnh lúc yếu, nhịp tim của Hứa Úc Liêm lúc nhanh lúc chậm không đều. Cô bị tra tấn suốt chặng đường đến khách sạn nơi diễn ra buổi hội thảo được tổ chức ở đó.

Lối vào khách sạn tràn ngập những chiếc xe sang trọng đắt tiền. Giới thượng lưu với vẻ ngoài lịch sự và ăn mặc trang trọng trao thiệp mời và danh thiếp ngay trước cửa để xác minh danh tính. Nhiều người trong số họ là những người làm trong ngành truyền thông.

Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo xuống xe, cả hai đi về phía trong cùng của hội trường. Các nàng một lần nữa cảm thấy khó chịu vì vô số ánh mắt nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ vào mình như lúc đến công ty vào buổi sáng.

Hội thảo còn chưa bắt đầu nên mọi người chưa ổn định chỗ ngồi đang tìm kiếm đối tác từ các công ty khác để trò chuyện.

"Hứa tổng, đã lâu không gặp."

Hứa Ôn Giảo được mọi người vây quanh và trò chuyện về công việc, Trương Viên Chi đứng bên cạnh hỗ trợ nàng.

Hứa Úc Liêm không có kinh nghiệm đối phó với những doanh nhân này, cô đang mặc một chiếc váy dài phiên bản giới hạn, cô đứng đó không khác gì một cô bạn gái xinh đẹp được một người có tiền mang đến như thể để khoe khoang sự giàu có của mình trước mọi người. Cô chỉ biết gật đầu và mỉm cười cho có lệ trước những người này.

Cô muốn lén lút chuồn đi, nhưng Hứa Ôn Giảo giống như có mắt sau lưng. Mỗi lần nàng đều bất ngờ quay lại và vô cớ gọi "Trợ lý Hứa", Hứa Úc Liêm căn bản không thể chạy trốn được.

Có người cũng chú ý tới Hứa Úc Liêm, không đoán được thân phận của cô, lập tức lễ phép hỏi: "Cô đến từ công ty nào?"

Hứa Ôn Giảo nói: "Trợ lý nhỏ của tôi, ngày đầu tiên thực tập, để ngài chê cười rồi."

Tên tổng giám đốc bụng phệ kia liếc nhìn Hứa Úc Liêm: "Quả nhiên Hứa tổng có khác, cô gái này cũng là một đại mỹ nhân giống như cô."

Mấy tên tổng giám đốc đứng bên cạnh cũng đồng loạt cười to hưởng ứng.

Hứa Úc Liêm bị dầu mỡ làm cho buồn nôn, không quá thoải mái mà quay sang một bên.

Cân nhắc thời cơ cùng thân phận, cô nghiến răng nghiến lợi để không nói ra những lời chửi bới.

Cổ tay của Hứa Úc Liêm bị đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào, cô hơi nghiêng đầu, Hứa Ôn Giảo không có biểu lộ ra cảm xúc, khuôn mặt hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc.

Nàng nói chậm rãi và bình tĩnh: "Lý tổng, tôi nghe nói tuần trước đã xảy ra vụ bê bối quấy rối tình dục giữa các giám đốc điều hành cấp cao của công ty ngài. Không biết sự việc đã được giải quyết chưa?"

Lão Lý tổng khinh miệt nói: "Phụ nữ các cô quá nhạy cảm, chuyện nhỏ như thế cũng làm cho tâm lý của các cô bị ảnh hưởng nặng nề rồi."

Hứa Ôn Giảo cười như một người vô hại, đáp lại: "Lý tổng, ngài cũng nói phụ nữ rất nhạy cảm, nên nói cái gì nên nói, không nên nói cái gì không nên nói, tốt nhất là ngài làm gương cho cấp dưới, và cũng nên nhớ họa luôn luôn từ cái miệng của mình mà ra."

Không chỉ những người khác, mà Hứa Úc Liêm cũng choáng váng trước những lời nói ẩn ý của nàng. Có qua thì có lại, bây giờ bầu không khí xấu hổ đến mức có thể đóng băng.

Nụ cười của Hứa Ôn Giảo không hề phai nhạt, cử chỉ của nàng bình tĩnh hào phóng: "Các vị, sắp bắt đầu rồi, tôi đi qua ngồi xuống trước, các vị có thể tiếp tục trò chuyện."

Nàng nắm lấy cổ tay của Hứa Úc Liêm và đi về phía bàn tròn có ghi tên các công ty. Trương Viên Chi đau đầu đứng đó và xin lỗi những tổng giám đốc vừa rồi đã bị Hứa Ôn Giảo làm cho kinh động.

Hứa Ôn Giảo bước đi không nhanh lắm, tay nắm cũng không chắc.

Hứa Úc Liêm bị Hứa Ôn Giảo kéo một hồi, mới hất tay của nàng ra, nhăn nhăn nhó nhó hỏi một câu: "Sao đột nhiên cô lại trở mặt với bọn họ?"

Hứa Úc Liêm đương nhiên biết Hứa Ôn Giảo là người không bao giờ nói ra những lời nặng như thế với người khác. Chẳng lẽ vì lời xúc phạm kia cho nên nàng mới không nhịn được?

Vì mình hay là vì nàng?

Trong đầu của Hứa Úc Liêm tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn.

Hứa Ôn Giảo tìm thấy chiếc ghế có gắn bảng tên của mình, nàng kéo ghế ra và ngồi xuống. Nàng chào các tổng giám đốc cùng bàn rồi ngước lên mỉm cười với Hứa Úc Liêm đang đứng bên cạnh.

"Không có gì, em chỉ là không muốn trò chuyện với bọn hắn, rất mệt."

Đôi mắt của Hứa Ôn Giảo cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, giống như là ánh trăng chiếu rọi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Hứa Úc Liêm mím môi, không để ý đến sự thất vọng trong lòng, khô khan hỏi: "Tôi cần phải làm gì?"

Ngày càng có nhiều khách đến dự, và những bàn xung quanh cô dần dần chật kín. Cô không thể ngồi cũng như không thể đứng.

Hứa Ôn Giảo bảo cô đi tìm Trương Viên Chi, cô ấy sẽ sắp xếp tốt cho cô.

Trương Viên Chi đưa cho cô một bản sao các thông tin liên quan về người tổ chức hội thảo tối nay, sau đó yêu cầu cô ngồi ở hàng sau của hội trường cùng với các trợ lý từ các công ty khác. Để không gây rắc cho Hứa Ôn Giảo, cô ấy còn dặn dò cô nếu cần gì thì cứ gọi điện thoại cho cô ấy.

Hứa Úc Liêm cảm thấy thoải mái vô cùng, ngồi trong đám đông vừa ăn đồ ăn nhẹ vừa nghe những người lạ này nói chuyện phiếm về cấp trên của họ.

Quả nhiên thị trường cạnh tranh khốc liệt giống như là một trận tàn sát đẫm máu trên chiến trường giữa các công ty với nhau, Hứa Úc Liêm thích thú ngồi nghe ngon lành.

"Chị ơi, chị làm ở công ty nào? Em chưa gặp chị bao giờ, chị là sinh viên mới ra trường sao?"

Ngoại hình và khí chất của Hứa Úc Liêm quá nổi bật. Còn chưa ngồi nóng ghế, những người xung quanh bắt đầu trò chuyện với cô.

Tâm trạng của cô cũng không tệ lắm nên có thể tùy cơ ứng biến, Hứa Úc Liêm làm theo lời mà Trương Viên Chi đã dặn trước đó: "Tôi là trợ lý của Hứa tổng đến từ Zhike, tôi vẫn đang là thực tập sinh. Công ty nói muốn sa thải tôi là sẽ lập tức sa thải, tôi nhất định phải trung thực và tuân theo các quy tắc của công ty."

Hứa Úc Liêm cũng không gây cho mình một cái áp lực khi làm ở công ty.

"Oa, nó phức tạp đến như vậy sao?"

Đều là người làm công, ai ai cũng có chung lòng căm thù bọn tư bản hút máu. Hết người này đến người khác bày tỏ sự thông cảm với cô.

"Cô nói đến Hứa tổng, tôi biết cô ấy."

Hứa Úc Liêm ngẩng đầu, nhìn sang hướng phát ra âm thanh.

Một cô gái trẻ đẩy kính lên và vẫy tay một cách thần bí, yêu cầu mọi người lại gần và lắng nghe cô ấy.

Hứa Úc Liêm vểnh tai lên, tò mò đối phương định nói gì.

"Hứa tổng đang có mối quan hệ yêu đương với Cố tổng của Mậu Nguyên chúng tôi."

Hứa Úc Liêm trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp, biểu cảm thay đổi trong nháy mắt.

Hứa Ôn Giảo đang yêu?

Không đúng, tại sao cô chưa bao giờ nghe nói đến nó?

Nhưng có vẻ như cô không chú ý đến đời tư của Hứa Ôn Giảo, không hiểu quan hệ xã hội của nàng. Điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi Hứa Úc Liêm nghe cô gái kia nói ra chuyện này.

Hứa Ôn Giảo thật lợi hại! Giấu đến mức giọt nước không lọt vào được.

Hứa Úc Liêm không biết tại sao cô lại cảm thấy lo lắng như vậy.

Toàn thân cô toát ra áp lực thấp, ánh mắt vô thức trở nên lạnh lùng: "Có thật không? Tên đầy đủ của Cố tổng Mậu Nguyên là gì? Người ấy là trai hay gái?"

Cô nhanh chóng định thần lại, quay sang hỏi người kia.

Sắc mặt của Hứa Úc Liêm quá khó coi, người con gái vừa nói lúc nãy sửng sốt, nói chắc như đinh đóng cột: "Cô đúng là một người mới, trong hai công ty mọi người đều biết bọn họ đang hẹn hò, Cố tổng của chúng tôi và Hứa tổng của bên cô rất xứng đôi. Điều này cũng không phải là bí mật gì, tuần trước Cố tổng còn mời Hứa tổng đi ăn tối nữa mà."

Chẳng trách tuần trước Hứa Ôn Giảo không liên lạc với cô, hóa ra là nàng đang yêu người khác.

Hứa Úc Liêm mỉm cười: "Tên đầy đủ của Cố tổng là gì vậy?"

Trong đầu của cô chợt lóe lên một ý niệm, nghẹn ngào đến mức gần như hét lên: "Có phải là Cố Vãn Tình?"

Đối phương ngạc nhiên trước phản ứng quá khích của cô, thành thật nói: "Đúng vậy, nhân viên của chúng tôi cũng nói rằng quả nhiên là Cố tổng của chúng ta, đến cái tên cũng thật là hay."

Sau khi nhận được xác nhận, Hứa Úc Liêm đã vò nát chiếc cốc giấy chứa đầy nước trên tay và làm đổ nước khắp tay mà không hề hay biết.

Đã thật lâu rồi cô không nghe đến cái tên của người này.

Cố Vãn Tình là người chị gái ở nhà bên thời thơ ấu của Hứa Úc Liêm. Sau đó, cả nhà người ấy ra nước ngoài để định cư và cô ấy cũng đi theo ra nước ngoài để du học.

Mùa hè sau khi Hứa Úc Liêm tốt nghiệp kỳ thi tuyển sinh đại học, Cố Vãn Tình trở về nước để phát triển sự nghiệp.

Hứa gia cũng từng có mối quan hệ thân thiết với Cố gia cho nên Cố Vãn Tình cũng sống tạm ở nhà của Hứa gia vào lúc ấy.

Hứa Kiều nhờ Hứa Úc Liêm đưa cô ấy đi giao lưu với những người bạn cùng trang lứa trong giới thượng lưu của thành phố A. Từ đó hai người đã trở nên rất thân thiết trong một thời gian.

Bạn bè xung quanh Hứa Úc Liêm mơ hồ nhận thấy xu hướng tính dục của cô không phải là thích người khác giới. Tất cả đều hỏi cô rằng có phải cô có tình cảm với Cố Vãn Tình hay không.

Lúc đó Hứa Úc Liêm không biết định nghĩa của tình yêu là gì, điều đầu tiên cô hiểu về tình yêu chính là những lần làm chuyện hoang đường cùng em gái của mình.

Cô nghĩ tới có lẽ mình cần trải qua một tình yêu bình thường với người khác, lập tức sẽ không còn ngày đêm nhớ mong đến cái người không nên nhớ, cũng sẽ không còn gặp ác mộng vào mỗi đêm.

Trước khi cô quyết định có nên tỏ tình với Cố Vãn Tình hay không, cô đã tận mắt nhìn thấy cảnh người ấy thổ lộ với Hứa Ôn Giảo.

Sau đó, cả hai bên đều không tiết lộ tình trạng mối quan hệ của mình với mọi người nhưng mối quan hệ mập mờ của họ đều rõ như ban ngày.

Bạn bè của Hứa Úc Liêm đã bảo vệ cô trước sự bất công, nói rằng nếu Hứa Ôn Giảo là đứa con gái ngoài giá thú, dám giành lấy người con gái mà cô yêu thì về sau nhất định nàng sẽ lấy đi tất cả những gì mà cô có.

Hứa Úc Liêm không nói ra suy nghĩ gì mà lặng lẽ thay đổi lựa chọn học cùng trường đại học với Hứa Ôn Giảo ở thành phố A sang thành phố B bên cạnh.

Ngay khi thư thông báo trúng tuyến của trường đại học gửi đến, Hứa Úc Liêm đã nhanh chóng thu dọn hành lý và chuẩn bị "rời nhà trốn đi".

Người em gái luôn giả vờ ốm yếu này đã khóa cổ tay của cô lại, ép cô vào góc tường, hai mắt đỏ hoe, cắn lấy vành tai của cô mà hỏi: "Chị ơi, sao chị thích cô ấy mà không thích em?"

Ai sẽ đi thích em gái cùng cha khác mẹ của mình?

Ai có thể thích em gái cùng cha khác mẹ của mình?

Ai dám thích em gái cùng cha khác mẹ của mình?

Cô sẽ không, cô không thể, cô không dám.

Hơn nữa người thực sự phản bội là Hứa Ôn Giảo chứ không phải cô.

Hứa Úc Liêm nghe tiếng bước chân của người giúp việc cách đó không xa, cảm thấy xấu hổ vì bí mật của mình sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào. Cô khó chịu vì những lời buộc tội vô căn cứ và một chút oán giận không thể nào diễn tả ra được.

Cô châm chọc khiêu khích: "Hứa Ôn Giảo, cô bệnh rồi phải không? Đọc nhiều tiểu thuyết tổng tài bá đạo dùng vũ lực cưỡng ép người khác nên đầu óc có vấn đề rồi đúng không?"

Năm đó Hứa Ôn Giảo đã trả lời cô như thế nào . . .