Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 24: Em là người của chị



"Công ty là của chị, em là người của chị, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."

Đôi mắt của Hứa Ôn Giảo phủ đầy sương, khóe mắt hiện lên một vệt đỏ gần như sắp khóc.

Thời gian dường như ngừng trôi.

Hứa Úc Liêm cảm thấy màng nhĩ của mình đau nhức vì tiếng tim đập mạnh, cổ tay bị nắm chặt của cô nóng bừng như đang bốc cháy.

"Nói chuyện công việc đi, đừng làm như vậy." Hứa Úc Liêm rút tay về, chủ động ngồi xa.

Chỉ là khóe mắt và đuôi lông mày của cô đều uốn lên.

Hứa Ôn Giảo nắm chặt lòng bàn tay còn lưu lại một chút hơi ấm từ người kia, cụp mắt xuống, quay lại chủ đề chính: "Nếu có thể nhận được đầu tư từ người khác, chúng ta không cần phải hợp tác với Cố tổng."

Hứa Úc Liêm nhướng mày: "Vậy chúng ta đánh liều thử một lần xem."

Người không biết thì không cần phải sợ.

Hứa Ôn Giảo ngây người, cười lặp lại: "Vậy chúng ta đánh liều thử một lần xem."

Vành tai của Hứa Úc Liêm đỏ bừng, cô cảm giác mình bị trêu chọc: "Sao thế? Cô không tin sao?"

Hứa Ôn Giảo cười: "Em tin chị mà."

Tự tin cũng được xem là một lợi thế, tuy nhiên Hứa Úc Liêm vẫn là một người mới và cũng chưa có kinh nghiệm để làm những việc này.

Trong tuần tiếp theo, Cố Vãn Tình liên tục tìm cớ để hẹn hợp tác, ngày nào cô ấy cũng cùng một nhóm người của Mậu Nguyên đến công ty của các nàng. Cô ấy không chịu bỏ cuộc ngay cả khi không đạt được thỏa thuận và quyết tâm muốn có được Zhike.

Cố Vãn Tình cũng tự ý đặt hẹn riêng với Hứa Ôn Giảo để dùng bữa với nàng.

Hứa Ôn Giảo đã từ chối, nhưng hiện tại nguồn vốn đang dần cạn kiệt và nhiều dự án của công ty buộc phải dừng lại. Nếu không hoạt động một thời gian, có thể chúng sẽ bị phá sản.

Công ty nghỉ vào ngày chủ nhật, Hứa Úc Liêm quay trở về nhà để lấy chiếc xe mà Hứa Kiều hứa sẽ cho cô.

Vừa hay hôm nay Hứa Kiều cũng có mặt ở nhà.

Hứa Úc Liêm quấn lấy bà và hỏi làm cách nào để thu hút đầu tư.

Hứa Kiều là một chủ tịch có kinh nghiệm dày dặn ở trên thương trường, bà chỉ nói một câu để chỉ cho cô: "Điều đáng giá nhất không nằm ở bộ óc của con mà là nằm ở thân phận con gái lớn của nhà chúng ta."

Nghe giống như là mắng người.

Nhưng Hứa Úc Liêm đã hiểu ra được một chút.

Ngày hôm sau, Hứa Úc Liêm hỏi Trương Viên Chi về danh sách các nhà đầu tư trong ngành.

Khi nói đến công việc, Trương Viên Chi vẫn rất tận tâm: "Ừ, đây là những nhà đầu tư mà công ty đang chờ liên hệ. Nếu lấy được vốn từ một phần tư trong số họ, quý sau chúng ta sẽ không cần phải dựa vào Mậu Nguyên nữa."

Cô ấy thắc mắc: "Hứa tổng muốn đổi đối tác sao? Sao cô lại hỏi những cái này?"

Hứa Úc Liêm đã nhìn thấy tên của một số công ty và những người quen thuộc trong danh sách. Cô lướt qua danh sách liên lạc trên điện thoại di động và hỏi một cách tùy tiện: "Tôi có thể yêu cầu họ trực tiếp đưa tiền cho chúng ta không?"

Trương Viên Chi: "? ? ?"

Người này nói chuyện kiểu gì thế này? Bây giờ người trẻ hay ngạo mạn như vậy sao?

Khi Hứa Úc Liêm trả lời điện thoại, giọng điệu của cô đã thay đổi như một con người hoàn toàn khác.

"Xin chào chị Đồng, là em, Úc Liêm đây. Ngày mốt chị có rảnh đi ăn tối cùng em không?"

"Chú Lý, đây là lần đầu tiên con tiếp quản một hạng mục, lại thiếu kinh phí. Chú cũng biết tính tình của mẹ con rồi, vì thế đây chính là lý do con tìm đến chú."

"Dì Huệ, tuần này con muốn cùng dì đi làm đẹp. Hai dì cháu mình đã lâu không gặp nhau rồi."

Theo những gì mà Hứa Úc Liêm đã nói, tất cả những nhân vật có tiếng tăm trong ngành đều là những người bạn đồng trang lứa và những người lớn tuổi tốt bụng mà cô quen biết trong gia đình.

Trương Viên Chi là một người tốt, sau khi nghe vài lời, cô ấy lập tức mở sổ ghi chép và nhanh chóng liệt kê lịch trình mà Hứa Úc Liêm đã hẹn với những người này. Nếu có trùng lịch hẹn với bất cứ ai, cô ấy sẽ dùng ánh mắt nhắc nhở cô thay đổi thời gian.

Hai người họ phối hợp rất ăn ý, sau bảy tám cuộc điện thoại, tổng giám đốc của công ty không thể gặp mặt họ giống như hai công ty gặp nhau để bàn chuyện hợp tác. Thế là cả hai cùng vắt óc suy nghĩ, cố gắng lấy lòng các nhà đầu tư và sau cùng toàn bộ đều đồng ý gặp riêng Hứa Úc Liêm.

Thậm chí có hai người nghe như là bạn bè của Hứa Úc Liêm, một người thì cười nhạo cô thiếu tiền suốt ngày chỉ biết cầu xin. Người còn lại thì hỏi cô thiếu bao nhiêu tiền, không có một đến hai tỷ nhưng vẫn có mấy chục triệu để đầu tư giúp cô cứu thể diện của bạn gái.

Còn tưởng rằng Hứa Úc Liêm sẽ cười mắng vài câu, nhưng cô lại bình tĩnh nói: "Được rồi, nói phải giữ lấy lời. Chậm nhất là tuần sau, ở bên này chúng tôi sẽ cử người phụ trách xử lý hạng mục."

Cô dường như có thái độ rất nghiêm túc khi làm việc.

Hứa Úc Liêm đặt điện thoại di động xuống, nhìn mấy dòng tên không có thông tin liên lạc trong danh sách với vẻ không hài lòng: "Trợ lý Trương, cô có thông tin về người khác không? Tôi sẽ thử liên lạc với họ."

Trương Viên Chi choáng váng: "Trợ lý Hứa, hôm nay cô bị ma nhập sao?"

Sau những ngày làm việc chăm chỉ, cả hai cũng dần dần trở nên thân thiết như những người bạn.

Hứa Úc Liêm hơi ngước mắt lên và nói đùa với đối phương: "Cô không thấy sao? Tôi là một tiểu thư đang gặp nạn."

Trương Viên Chi sững sờ trong giây lát, suốt bao nhiêu ngày qua, cô ấy cũng nhận ra rằng Hứa Ôn Giảo là nhị tiểu thư của Hứa gia. Người này cũng họ Hứa, vậy không lẽ đây chính là đại tiểu thư mà cô ấy chưa từng gặp sao?

Vậy các nàng làm những chuyện trước đây thì sao?

Đó là tình yêu bị cấm đoán! Chủ tịch có biết việc này không?

Có vẻ như các nàng đã sống cùng nhau.

Tam quan của Trương Viên Chi bị vỡ nát, với tia hy vọng cuối cùng, cô ấy thận trọng hỏi: "Trợ lý Hứa, cô có thể nói thật cho tôi biết được không? Cô và tiểu Hứa tổng của chúng tôi có quan hệ như thế nào?"

Hứa Úc Liêm coi đó là lẽ đương nhiên: "Cô có thể đi hỏi chủ tịch. Hoặc hỏi tiểu Hứa tổng yêu quý của cô chẳng hạn?"

Cô đã nói đến đây rồi, Trương Viên Chi còn chưa hiểu chỗ nào sao?

Trương Viên Chi xấu hổ che mặt và im lặng một lúc lâu. Cô ấy luôn tự nhận mình thông mình và là một cánh tay phải đắc lực của tổng giám đốc. Thế nhưng hóa ra bao lâu nay, cô ấy là khoảng tối dưới chân đèn*.

(*) Khoảng tối dưới chân đèn: Dân gian có câu "Khoảng tối dưới chân đèn", nghĩa là ngay dưới chân đèn vì sấp bóng cho nên ánh sáng không thể chiếu tới được. Người ta thường dùng hình ảnh này để nói về những nghịch lý ở đời, giống như việc có những người luôn tự nhận mình là giỏi giang nhưng họ lại không hề làm được việc như những gì mình rêu rao.

Hứa Úc Liêm có chút khó hiểu: "Cô sao thế? Tại sao đột nhiên sắc mặt lại trông khó coi như vậy?"

Tim của Trương Viên Chi như bị dao cắt qua, cô ấy hốt hoảng hỏi: "Chủ tịch có biết chuyện giữa cô và tiểu Hứa tổng hay không?"

Hứa Úc Liêm: ". . ."

Tại sao lời này lại nghe quen tai đến như thế?

May mắn thay, Hứa Ôn Giảo xuất hiện kịp thời để kết thúc cuộc trò chuyện mà không người nào hiểu người nào. Nàng hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì?"

Hứa Úc Liêm hưng phấn giải quyết một nửa số tiền đầu tư, không cần suy nghĩ, cô kéo cánh tay của Hứa Ôn Giảo và vô cùng tự tin chỉ vào nội dung trong sổ ghi chép cho nàng đọc.

"Không phải thiếu đầu tư sao? Những người này hẳn là có thể giúp chúng ta xoay chuyển tình thế chứ?"

Hứa Ôn Giảo nhìn cô từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng mỉm cười: "Chị là người đã hẹn bọn họ sao?"

"Tất nhiên là tôi rồi! Ngày nào cô cũng cùng Mậu Nguyên lặp đi lặp lại mấy chuyện hợp tác không đâu vào đâu đó, đến lúc đàm phán hợp đồng thì công ty đã phá sản rồi." Nếu Hứa Úc Liêm có cái đuôi, hẳn giờ phút này sẽ cong lên trời một cách đầy tự hào.

Thật là đáng yêu quá đi mất!

Nhịp tim của Hứa Ôn Giảo nhảy loạn xạ, nàng rất muốn đến xoa đầu người kia.

Cuối cùng nàng không làm gì cả, chỉ che miệng cười: "Chà, chị giỏi hơn em rất nhiều. Em thậm chí còn không thể hẹn được với những nhà đầu tư này."

Giọng điệu này nghe như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Hứa Úc Liêm phản ứng lại, đột nhiên buông tay của người kia ra, khó chịu bước vào văn phòng.

Hứa Ôn Giảo thấy cô hình như có chuyện muốn nói, lập tức đi theo sau.

Quả nhiên Hứa Úc Liêm ngắt quãng giải thích.

"Tối mai không phải có buổi tiệc của tổ chức từ thiện sao? Tôi đã xin người tổ chức hai giấy mời mới. Đừng tham dự với tư cách là giám đốc điều hành cấp cao của Zhike. Tôi và cô sẽ đến đó với tư cách là người của Hứa gia."

"Tôi đã xem qua danh sách mà trợ lý Trương đưa cho tôi, họ đều là những nhà đầu tư trong các ngành liên quan. Thực tế thì trong giới thượng lưu của chúng ta, đặc biệt là những người trẻ, đầu tư vào lĩnh vực giải trí là phổ biến nhất. Bọn họ bỏ tiền ra chỉ để mua vui mà thôi. Nhiều người tôi quen biết đã bỏ ra hàng trăm, hàng chục triệu để đầu tư cho bạn gái của họ đóng phim truyền hình trực tuyến. Những người này sẽ tham gia cùng dàn diễn viên để đóng vai phụ, sau đó chỉ chọn một vài dự án và nhờ đó chúng ta sẽ triển khai các dự án mà công ty đang tạm dừng."

"Tối mai nhiều người trong số họ sẽ đi tham dự bữa tiệc của tổ chức từ thiện. Tôi sẽ dẫn cô đi làm quen và lừa họ . . . kiếm được chút tiền đầu tư."

Có rất nhiều cách để kiếm tiền, không kiếm được chỗ này thì mình kiếm chỗ khác. Tại sao phải tự chuốc lấy phiền não như vậy?

Hứa Ôn Giảo nhẹ nhàng hỏi: "Chị ơi, chị cũng từng đầu tư cho bạn gái sao?"

Hứa Úc Liêm dừng lại, quay người tức giận nói: "Tôi không có bạn gái và tôi cũng không phải là kẻ ngốc có tiền."

Đã từng có một người ngốc bỏ ra rất nhiều tiền để chọc cười một cô gái xinh đẹp. Một lần như vậy vì Hứa Ôn Giảo là quá đủ rồi, sẽ không bao giờ có lần thứ hai.