Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 35: Ai mới là kẻ điên?



Phòng theo dõi ý kiến và thái độ của dư luận trên mạng tràn ngập tiếng gõ phím. Các nhân viên của bộ phận PR ngồi ở hai bên bàn, mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính và phối hợp với các blogger để viết bản thảo.

Người đang đọc thông tin nhấp một ngụm cà phê Blue Mountain, bực bội cởi nút cổ áo để hít thở chút không khí.

Lúc này, Chu Dĩnh cầm điện thoại di động từ ngoài cửa đi vào.

Cô gái đi về phía Cố Vãn Tình, cúi xuống báo cáo: "Cố tổng, tôi đã liên lạc với các cựu sinh viên đại học của Hứa đại tiểu thư, bao gồm cả thành viên của câu lạc bộ và bạn học. Họ sẵn sàng làm chứng trên mạng rằng cô ấy và Hứa tổng có mối quan hệ yêu đương với nhau."

Mặc dù họ có thể tìm một vài người ngẫu nhiên giả làm nhân chứng, nhưng cư dân mạng có tâm lý gió chiều nào thì theo chiều ấy, xúi giục người khác chính là vũ khí sắc bén nhất trong tay của họ. Tuy nhiên Cố Vãn Tình là người thích làm việc không lộ liễu, càng chân thực càng tốt.

"Giữa họ không phải là tình yêu." Cố Vãn Tình lạnh lùng ngắt lời Chu Dĩnh, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm đối phương, "Là người này ép buộc người kia."

Chu Dĩnh giật mình bởi lời nói của người kia, sau đó nàng mới phản ứng lại, trong lòng cảm thấy khó chịu, cúi đầu nói: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức thông báo cho bọn họ để điều hướng của dư luận."

Đó không phải là tình yêu bị cấm, mà là sự ép buộc của bên mạnh hơn đối với bên yếu hơn.

Cố Vãn Tình muốn hủy hoại danh tiếng của Hứa Úc Liêm.

"Nhưng thưa Cố tổng, chủ tịch của bên kia có biết chuyện này không?" Chu Dĩnh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn phải nhắc nhở cấp trên của mình, "Nếu như tập đoàn bên kia điều tra, bọn họ sẽ biết ngay là chúng ta làm."

Nàng đã làm thư ký bên cạnh Cố Vãn Tình trong một thời gian dài và hiểu rõ con người của đối phương ra sao. Người này là một doanh nhân máu lạnh, không phải là một người tốt gì. Cô ấy luôn đặt lợi nhuận lên hàng đầu và hành động theo cảm xúc của mình. Cô ấy đã phớt lờ rất nhiều công ty và nhất quyết muốn hợp tác với Zhike. Cuối cùng sau bao nhiêu lần thì đối phương vẫn từ chối và có thể nói cô ấy chính là một người vì yêu mà mất trí.

Sau đó Hứa Ôn Giảo đã nói rằng mình không có quan hệ gì với Cố Vãn Tình, chuyện này đã trở thành một cú sốc lớn với cô ấy. Người ta thường hay nói đã yêu rồi thì làm sao mà buông được, cô ấy không những không từ bỏ mà còn yêu cầu nàng cử người đi theo dõi Hứa Ôn Giảo. Lần này cô ấy lợi dụng quyền lực của mình để trục lợi cá nhân, lợi dụng nguồn lực của công ty để vạch trần đối phương.

Chu Dĩnh không dám nói ra những suy nghĩ của mình, thành thật mà nói thì nàng cảm thấy Cố Vãn Tình điên rồi.

"Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cứ làm đi." Cố Vãn Tình xua tay, "Chủ tịch không phải muốn thu mua công ty đó sao? Lợi dụng dư luận vào lúc này, công ty của chúng ta không những không bị thiệt mà còn có lợi."

Chu Dĩnh nhìn thấy Cố Vãn Tình khăng khăng khẳng định như thế, đành phải đâm lao theo lao thôi. Nàng hít một hơi thật sâu, không nói thêm gì nữa và xoay người rời khỏi phòng họp.

Cố Vãn Tình nhướng mày, cầm lên trước mặt một bức ảnh mà cô ấy đã xem vô số lần. Nhìn đi nhìn lại, đột nhiên cô cầm bút đâm vào mặt của một người mà không có biểu cảm gì.

Mấy năm về trước, Cố Vãn Tình trở về nước để phát tiển sự nghiệp và sống tạm ở Hứa gia.

Cô ấy tương đối thân thiết với Hứa Úc Liêm, nhưng đó chỉ là tình bạn của cả hai khi còn nhỏ. Hứa Úc Liêm đưa Cố Vãn Tình đi giao lưu với những người bạn thuộc tầng lớp thượng lưu giống như mình. Và dĩ nhiên cô ấy biết về những tin đồn xung quanh mối quan hệ của cả hai, nhưng cô ấy chưa bao giờ chủ động làm sáng tỏ.

Từ tận đáy lòng, cô ấy ghét những con người thuộc giới thượng lưu chỉ biết tiêu sài hoang phí cùng hưởng thụ này, cũng như thái độ ăn chơi sa đọa suốt ngày của họ và đồng thời cô ấy cũng rất coi thường Hứa Úc Liêm.

Vì vậy, Hứa Ôn Giảo sống ở Hứa gia đã lọt vào tầm mắt của Cố Vãn Tình.

Hứa Ôn Giảo không hề giống với Hứa Úc Liêm, tính cách của cả hai hoàn toàn trái ngược nhau. Phòng đọc sách ở trong nhà chính là nơi mà nàng thường xuyên đến, khác biệt với người chị của nàng chỉ thích đến những nơi ồn ào và náo nhiệt.

Và cũng tại nơi đó, lần đầu tiên Cố Vãn Tình trò chuyện riêng với nàng.

Cô gái bé nhỏ ngồi trên bậc thang xoay, mặc váy liền áo có đai đeo, lưng thon.

Ánh nắng chiếu vào cửa sổ, nhảy múa trên mái tóc đen nhánh của nàng. Nàng lật sang một trang sách khác, ngước mắt nhìn người vừa bước vào.

Hứa Ôn Giảo thay đổi ánh mắt, đôi môi mỏng hơi hé ra, lộ ra chút thiếu nữ hoạt bát: "Chị Vãn Tình, hôm nay không phải chị đi chơi với chị gái của em sao?"

Dưới ánh mắt trong sáng và dịu dàng của nàng, Cố Vãn Tình cảm thấy tim của mình đập loạn xạ tựa như rơi vào một giấc mơ đẹp. Cô ấy bước tới và không tự chủ được mà ngồi xuống.

Sau khi nhìn nhau một lúc lâu, Cố Vãn Tình hỏi "em gái" mà trước đây cô ấy hiếm khi tiếp xúc: "Em đang nhìn gì vậy?"

Kể từ lúc đó, Cố Vãn Tình thường xuyên từ chối lời mời của Hứa Úc Liêm.

Cô ấy cùng đọc những tác phẩm văn học ít người biết đến với Hứa Ôn Giảo, cùng nhau đi mua sắm trên những con phố cổ rực rỡ ánh đèn và ngắm nhìn đôi môi đỏ bừng của đối phương vì lạnh khi ăn kem.

Hứa Ôn Giảo thỉnh thoảng sẽ ngây thơ hỏi: "Chị Vãn Tình, em không thú vị bằng chị gái của em sao? Chị ấy từ nhỏ đã nổi tiếng hơn em rồi."

Cố Vãn Tình bắt đầu trò chuyện với nàng về Hứa Úc Liêm trong mắt của mình ra sao và an ủi nàng đừng tự ti về bản thân.

Những rung động đầu tiên chính là điều kiện để mở khóa chương tiếp theo của tình yêu.

Sau nhiều lần tiếp xúc như vậy, Cố Vãn Tình từng cho rằng Hứa Ôn Giảo đã có cô ấy ở trong lòng.

Vì vậy Cố Vãn Tình luôn luôn phớt lờ những lời hỏi thăm về Hứa Úc Liêm từ Hứa Ôn Giảo, cô ấy chỉ cho rằng nàng đang quan tâm chị gái như những đứa trẻ bình thường mà thôi. Cô ấy cũng không thường xuyên đề cập đến Hứa Úc Liêm trong cuộc trò chuyện của hai người. Mỗi lần cô ấy rủ nàng đi chơi đều sẽ trùng khớp với thời gian của Hứa Úc Liêm đặt hẹn. Thế nhưng cô ấy và nàng cũng chỉ là những người bạn thông thường, không hề có một cái nắm tay nào giữa cả hai . . .

Nếu như không phải ngày đó, Cố Vãn Tình có chuyện muốn tìm đến Hứa Úc Liêm.

Cố Vãn Tình bước vào phòng ngủ của Hứa Úc Liêm, đối phương đang tắm trong phòng tắm. Cô ấy chán nản lấy mấy cuốn sách trên kệ ra, lật qua lật lại, mấy tấm ảnh rơi ra.

Hai cô gái trông nhỏ hơn bây giờ một chút cùng nằm trong một chiếc chăn bông, Hứa Úc Liêm giơ cao cánh tay, có lẽ đang cầm máy ảnh, mái tóc dài dày ôm lấy đôi vai trần trắng nõn, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ống kính.

Người còn lại đang nắm chặt chăn, để lộ tấm lưng trần và vòng eo thon gọn hấp dẫn. Nàng quay đầu hôn đối phương, trên xương quai xanh có những dấu hôn xếp chồng lên nhau có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Bất cứ ai nhìn thấy bức ảnh này đều có thể đoán được mối quan hệ giữa hai người ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng người trong ảnh chính là Hứa Ôn Giảo.

Hứa Úc Liêm đã lên giường với chính em gái của mình.

Cố Vãn Tình cảm giác như rơi vào một cái hang lạnh lẽo, cô ấy hoảng sợ chọn ra một tấm ảnh, cũng không biết khi rời khỏi căn phòng này thì tâm trạng của cô ấy như thế nào.

Đêm đó, cô ấy cầm tấm ảnh này và hỏi Hứa Ôn Giảo một cách điên cuồng: "Giảo Giảo, mối quan hệ giữa em và chị gái của em là như thế nào?"

Tại sao các nàng có thể làm ra loại chuyện này?

Hứa Ôn Giảo nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong tay, lẩm bẩm một mình, dường như đang mỉm cười: "Thì ra bức ảnh này ở đây."

Chị gái của nàng cố ý giấu để nàng không tìm được nó.

"Giảo Giảo, em đang nói cái gì? Có phải chị gái của em bắt em ở với cô ấy, cưỡng ép em làm những chuyện này . . ." Cố Vãn Tình không tự chủ mà nắm lấy tay của nàng, nghĩ đến tin đồn các nàng có mâu thuẫn, cô ấy càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình.

Giảo Giảo vốn yếu đuối, không ngờ nàng gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy.

Hai mắt của Cố Vãn Tình đỏ hoe, nàng chua xót nói: "Chị sẽ giúp em rời khỏi Hứa gia, đừng sợ."

"Sợ?"

Hứa Ôn Giảo dường như đã nghe thấy một chuyện cười nào đó.

Nàng chớp chớp mắt, tựa người vào cửa sổ của phòng ngủ, ngón tay móc vào tay áo của Cố Vãn Tình, tay còn lại hất nhẹ đôi khuyên tai.

Hứa Ôn Giảo tỏ ra vẻ đáng thương vô tội, giọng nói ngọt ngào như đường mật: "Chị Vãn Tình, cầu xin chị hãy giúp em giữ bí mật này, có được không?"

Nàng nghẹn ngào nói: "Em cầu xin chị, mẹ không thể biết chuyện này, em sẽ chết mất."

Cố Vãn Tình xoa xoa cổ họng, lý trí dần dần quay trở lại.

Đôi mắt của cô ấy đảo quanh khóe mắt đỏ hoe và làn da mịn màng của Hứa Ôn Giảo, mơ hồ ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của trái cây chín tỏa ra từ người của cô gái nhỏ bé. Nếu để lại dấu vết cá nhân trên đó thì . . .

Cố Vãn Tình chỉ nghĩ đến thôi đã tràn ngập dục vọng, cô ấy đột nhiên hiểu ra nguyên nhân tại sao Hứa Úc Liêm lại vượt qua ranh giới.

Không cần rắn nói những lời cám dỗ, bản thân đã tự mình ăn trái cấm trước trong Vườn Địa Đàng.

"Được." Một lúc lâu sau, Cố Vãn Tình nắm lấy tay của Hứa Ôn Giảo, ánh mắt như lửa đốt, "Giảo Giảo, chỉ cần em đồng ý một điều kiện, chị sẽ giữ bí mật này cho em."

Ngay lúc đó, Cố Vãn Tình từ một vị cứu tinh cao quý trở thành một kẻ hèn hạ đi uy hiếp người khác.