Ở một thành phố nào đó ở phía nam, đèn được bật sáng, có một người đang ăn tối trong nhà.
"Lý Lỵ Kỳ, con đang là học sinh lớp mười, chẳng chịu chú tâm vào việc học hành gì cả. Lúc nào mẹ cũng thấy con cắm đầu cắm cổ vào điện thoại. Lo ăn cơm đi, đừng chơi điện thoại nữa." Lý Ngọc Hồng đang có tâm trạng không được tốt lắm. Bà nhìn chằm chằm và nhắc nhở đứa con gái của mình đang vừa ăn cơm vừa xem điện thoại.
Lý Lỵ Kỳ miễn cưỡng buông điện thoại di động xuống, cúi đầu cầm bát cơm lên.
Lúc này Mã Uy tiến tới giải vây cho đứa trẻ như một người lớn tốt bụng: "Không phải đang là cuối tuần sao? Chơi điện thoại một lát cũng không sao đâu. Kỳ Kỳ, có gì trong điện thoại khiến con chăm chú thế?"
Lý Lỵ Kỳ mắt sáng lên khi có người hỏi đến vấn đề mình đang quan tâm. Đứa nhỏ vui vẻ trả lời: "Chú Mã, gần đây không phải hai cô con gái của tập đoàn Hứa rất nổi tiếng trên mạng xã hội sao? Tất cả mọi người đều nói hai người đó là chị em chung huyết thống và yêu nhau. Bây giờ báo chí lại nói cô con gái thứ hai là con nuôi. Cô ấy không phải con ruột, mối quan hệ của gia đình giàu có này rất lộn xộn. Chuyện này giống như tiểu thuyết vậy."
Lý Ngọc Hồng nghe con gái của mình nói, lắc đầu không đồng ý: "Ngày ngày con toàn để tâm đến những thứ nhảm nhí này thì không bao giờ thành công nổi đâu. Mẹ cũng từng xem qua, con gái yêu con gái, cái này còn không phải rất bệnh hoạn sao? Con đó, đừng có học theo mấy thứ vớ vẩn này."
"Mẹ à, suy nghĩ của mẹ quá bảo thủ và lỗi thời!" Lý Lỵ Kỳ bĩu môi phản bác, "Chỉ là cùng họ Hứa thôi mà, người con gái kia thật may mắn, cô ấy đã được một nhà rất giàu nhận nuôi."
Hai mẹ con đang tranh luận sôi nổi và không để ý tới vẻ mặt tái nhợt của Mã Uy. Đột nhiên ông ta trầm giọng hỏi: "Là tập đoàn của Hứa gia sao?"
Lý Lỵ Kỳ không có coi trọng chuyện này: "Người ở thành phố A trước đây kinh doanh bất động sản, bây giờ lại tham gia vào các nền tảng trên mạng. Chủ tịch của tập đoàn đó hình như là người phụ nữ giàu nhất thì phải? Chú Mã, con nhớ không lầm thì chú từng làm việc ở thành phố A thì phải? Chú có biết . . ."
"Đủ rồi!" Lý Ngọc Hồng đột nhiên nổi giận, "Lý Lỵ Kỳ, ăn cơm đi, đừng nhìn những thứ nhảm nhí này nữa."
Lý Lỵ Kỳ bị mẹ của mình làm cho giật mình, nhìn vẻ mặt của Mã Uy vào lúc này trông không ổn chút lắm. Cô bé bĩu môi trách móc: "Có phải con muốn nói đâu chứ."
Chợt có một trận mưa lớn vào đêm khuya, từng hạt mưa đánh vào cửa sổ, Lý Lỵ Kỳ bị đánh thức và xoay người sang hướng khác chuẩn bị ngủ tiếp. Cửa phòng ngủ không cách âm cũng không thể ngăn cản tiếng cãi vã gay gắt giữa nam nữ trong phòng khách. Việc này đã làm cho em không thể nào ngủ được.
Người cha dượng vô dụng kia của em dám cãi nhau với mẹ của em sao? Lý Lỵ Kỳ tò mò bước ra sau cửa, áp tai vào tấm ván gỗ mỏng, nghe thấy những âm thanh ngắt quãng.
"Mã Uy, anh muốn bỏ rơi hai mẹ con tôi sao?"
"Liên quan đến cô ấy phải không?"
"Anh quên lúc trước Hứa . . . nói cái gì, anh muốn chết phải không?"
"Hãy sống thật tốt cuộc sống hiện tại của chúng ta."
"Anh không nghĩ cô ấy và anh . . ."
"Có phải anh còn nghĩ đến người phụ nữ kia đúng không?"
Cả thành phố chìm trong mưa bụi dày đặc, kín không một kẽ hở nào.
Một người gầy gò đến mức có thể nhìn thấy xương, bàn tay có miếng băng cầm máu màu trắng bắt đầu co giật, Hứa Ôn Giảo đang nằm trên giường bệnh mệt mỏi mở hai mắt ra.
Nàng đảo mắt và nhìn chằm chằm vào trần nhà được chiếu sáng bởi ánh đèn mờ. Một lúc lâu sau, trong đầu trống rỗng của nàng hiện lên một ý nghĩ, nàng không phải đã chết rồi sao?
Ý thức dần dần quay trở lại, Hứa Ôn Giảo yếu đến mức cơ thể khó có thể cử động được. Nàng đang đeo mặt nạ thở và cố gắng phát ra giọng khàn khàn.
Chị ơi, chị ơi . . .
Cổ họng đã lâu không được dùng của nàng không thể phát ra tiếng rõ ràng, như thể bị một lưỡi dao cắt vào, mỗi lần nàng kêu lên sẽ bốc lên một mùi rỉ sét nồng nặc.
Hứa Úc Liêm đang ngủ say ở bên giường, bị động tĩnh này làm bừng tỉnh. Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Ôn Giảo, sửng sốt một lúc rồi lập tức đứng dậy ấn nút khẩn cấp.
Cô đứng bên giường không nói một câu, ấn liên tục vào nút khẩn cấp, nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt. Rõ ràng cô có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì vào lúc này.
Tại sao bác sĩ và y tá còn chưa tới đây? Mọi người đâu rồi? Đi đâu hết rồi?
Chị ơi, chị đừng khóc.
Hứa Ôn Giảo nhìn Hứa Úc Liêm đang khóc mà không kìm được, ngực của nàng phập phồng mấy lần. Nàng dùng hết sức lực móc những ngón tay của Hứa Úc Liêm giống như một dây leo đang vươn lên.
Nàng chậm rãi chớp mắt, nắm lấy cổ tay của Hứa Úc Liêm và kéo xuống.
Cảm nhận được động tác nhỏ của đối phương, Hứa Úc Liêm dừng lại mọi hành động của mình ngay lập tức. Cô siết chặt tay của Hứa Ôn Giảo, nhìn kỹ hơn thì mới phát hiện ra nàng đang cười với mình.
Vẻ ngoài xinh đẹp tiều tụy cộng với nụ cười trong tình trạng hiện tại có chút đáng sợ và kỳ quái.
Giống như nàng đã may mắn sống sót trở về từ cõi chết.
"Hứa Ôn Giảo, em đúng là một người điên thật mà." Hứa Úc Liêm nghẹn ngào mắng đối phương, "Em thực sự điên rồi!"
Đội ngũ y tế vội vã đến phòng bệnh để kiểm tra tình hình sức khỏe của Hứa Ôn Giảo. Hứa Úc Liêm buông bàn tay bị trầy xước của nàng và ra ngoài chờ thông báo.
Các dịch vụ y tế tiêu tốn hàng trăm triệu đã cứu Hứa Ôn Giảo một mạng. Nhưng nàng bị thương nặng và dù cho đã tỉnh lại thì nàng vẫn phải nằm viện để theo dõi tình trạng sức khỏe.
Hứa Úc Liêm đã ngăn chặn tin tức Hứa Ôn Giảo đang nằm viện lan truyền ra bên ngoài và tiếp tục ở cùng nàng trong phòng bệnh. Buổi sáng cô đến công ty, buổi tối sẽ ở lại với nàng. Thế nhưng mới đêm đầu tiên, cô lại gặp phải một vấn đề khó giải quyết.
"Em tự cởi quần áo, hay là chị cởi giúp em . . ."
Trước kia, Hứa Úc Liêm nằm mơ cũng không dám nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ nói những lời như vậy với Hứa Ôn Giảo.
Hứa Ôn Giảo đang mặc một bộ quần áo khá rộng, viền áo hơi to, dáng người lại mảnh khảnh đến mức phần bên dưới nhìn rất trống rỗng.
Nàng ngồi trên giường di động, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Hứa Úc Liêm, cổ họng vẫn chưa hoàn toàn bình thường lại được, yếu ớt nói: "Nếu như chị thấy phiền, em có thể tự mình lau."
Vào khoảng thời gian trước đó, Hứa Ôn Giảo không thể được tắm vì nàng đang trong tình trạng hôn mê và thương tích trên người rất nặng. Các điều dưỡng của bệnh viện có thể vệ sinh cho nàng, nhưng Hứa Úc Liêm không muốn cho ai chạm vào nàng. Cô lau người cho nàng bằng nước ấm vào mỗi ngày và thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Đối phương đã lâu không có tỉnh lại, vết thương còn chưa lành, nếu tiếp xúc với nước sẽ bị nhiễm trùng. Hứa Ôn Giảo là một người có bệnh thích sạch sẽ. Nàng ngửi thấy mùi trên cơ thể của mình và cảm thấy khó chịu khắp người khi nằm trên giường.
Vào lúc ban ngày, Hứa Úc Liêm đi làm và không có ở đây. Hứa Ôn Giảo đã gọi điều dưỡng và lừa người ta dìu mình đi vệ sinh. Khi nàng đang định đóng cửa lại thì chân bị trượt và suýt ngã đập đầu.
Ngay sau đó, Hứa Úc Liêm nhận được cuộc gọi, cô vừa lo lắng vừa tức giận, bỏ lại một đối tác trong phòng họp và chạy về lại bệnh viện.
Người liên quan ôm gối đáng thương, không đợi cô nổi giận, hai mắt của nàng đỏ hoe, vừa khóc vừa nói: "Chị ơi, em muốn đi tắm, em khó chịu quá."
Đều là con gái cho nên Hứa Úc Liêm hiểu rõ cảm nhận của nàng. Sau khi do dự một hồi, cô chuẩn bị nước ấm và khăn nóng giống như lúc nàng hôn mê. Nếu không thể tắm thì lau người, có còn hơn không vậy.
Nhưng người tỉnh và người bất tỉnh là hai chuyện khác nhau, Hứa Úc Liêm ngượng ngùng hơn mười phút, không dám đưa tay lên.
Cô bối rối, không biết nên làm như thế nào và cũng không thể hỏi người kia.
Hứa Ôn Giảo thấy Hứa Úc Liêm cắn môi không nói gì, nàng đoán cô đang ngượng ngùng không dám cởi quần áo của nàng, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Nàng nắm lấy vạt áo, đang định nhấc lên thì đột nhiên phát ra một tiếng "rít" đau đớn.
Hứa Úc Liêm hoảng hốt, sốt ruột hỏi: "Em lại đau ở đâu nữa? Chị sẽ gọi bác sĩ đến để kiểm tra cho em ngay."
"Không cần phiền đến bác sĩ, chỉ là em không nhấc nổi cánh tay thôi." Giọng điệu bình tĩnh của Hứa Ôn Giảo khiến Hứa Úc Liêm càng thêm đau lòng. Cô cụp mi xuống, không giấu được vẻ bất bình và mất mát trên mặt.
Cô đang vật lộn với một người đang bị thương sao? Cô cũng không có suy nghĩ nào khác ngoài cái này.
Hứa Úc Liêm càng nghĩ càng cảm thấy tự mình chuyện bé xé ra to. Cô hít một hơi thật sâu và bước về phía trước.