Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 52: Kiểm tra đột xuất



Hứa Úc Liêm cảm thấy áy náy vì không thể ăn cơm cùng Hứa Ôn Giảo, chuyện này đã khiến cô trách móc bản thân mình suốt cả buổi sáng.

Trương Viên Chi đến thông báo cho cô biết địa điểm nhà hàng đã được đặt trước, sau đó cô mới cẩn thận lựa lời để nói chuyện này với Hứa Ôn Giảo.

Người luôn trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức lần này lại muộn vài phút.

[ Giảo Giảo ]: Chị đi ăn ở chỗ nào?

Hứa Úc Liêm nhanh chóng gửi cho nàng địa chỉ và số ghế.

Hứa Ôn Giảo đặt điện thoại xuống, mặt không có chút cảm xúc nào mà nhìn người phụ nữ ngồi đối diện mình.

"Chị có chuyện gì thì nói thẳng đi."

Nàng đang ngồi trong một căn phòng họp nhỏ của bệnh viện, luật sư của cả hai bên đều có mặt ở đây.

Sau vụ tai nạn xe, Hứa Úc Liêm vốn muốn truy cứu và buộc Cố Vãn Tình phải chịu trách nhiệm. Nhưng bằng chứng hiện có không đủ để buộc tội cô ta cố ý giết người. Cô quá bận để quan tâm đến việc đó nên đã giao cho luật sư theo dõi.

Hôm nay Hứa Ôn Giảo nghe Hà Tử Mật nói với mình rằng Cố Vãn Tình đề nghị gặp mặt, phản ứng đầu tiên của nàng là mệt mỏi.

Luật sư của đối phương nhấn mạnh, đây là lần gặp cuối cùng, chỉ cần Hứa Ôn Giảo đồng ý, bọn họ có thể ký cam kết, ra nước ngoài và một đi không trở lại.

Điều kiện rất hấp dẫn.

Sự cố lần này bắt đầu từ Hứa Ôn Giảo, nàng muốn chấm dứt chuyện này một lần và mãi mãi. Sau khi tham khảo ý kiến ​​của Hứa Kiều, bà đã đồng ý để nàng tự mình giải quyết vấn đề và hứa sẽ giấu diếm chuyện này với Hứa Úc Liêm cho nàng. Chính vì thế nàng mới đồng ý gặp mặt đối phương.

"Giảo Giảo, em vẫn ổn chứ?" Giọng nói của Cố Vãn Tình run run, có rất nhiều lời muốn nói nhưng câu đầu tiên vẫn là muốn quan tâm đến Hứa Ôn Giảo.

Trong thời gian này, cô ta đã ngộ ra rằng từ đầu đến cuối mình chỉ là một kẻ bị bỏ rơi. Sau khi những người ủng hộ ở phía sau mà cô ta luôn tự hào đã không còn giúp đỡ cô ta nữa, cô ta đã trở thành chó nhà có tang, bị bạn bè của mình xa lánh và người người kêu đánh.

Và một trong những nguyên nhân sâu xa của vụ tai nạn xe này có thể là đến từ sự phản bội của một trong những người thân cận của cô ta. Không có đêm nào mà cô ta được ngủ ngon giấc, khi nhắm mắt lại, cô ta cảm thấy có người đang chuẩn bị giết mình. Chứng rối loạn thần kinh sau chấn thương nghiêm trọng đến mức cô ta gần như đã bị tâm thần phân liệt.

Lần gặp mặt này, cô ta muốn xin lỗi Hứa Ôn Giảo, cảm thấy có lỗi vì đã khiến nàng gặp tai nạn. Nhưng cách đối phương nhìn mình như một người xa lạ không quen biết khiến Cố Vãn Tình đau lòng.

Trong mắt của Hứa Ôn Giảo không có oán giận hay căm hận và cũng không hề có chút vui vẻ nào khi nghe thấy lời hỏi thăm đó. Nàng chỉ bình tĩnh gật đầu: "Chị đã thấy rồi còn gì."

Nàng nói xong câu đó, lập tức nhìn vào màn hình điện thoại di động, không biết đang suy nghĩ gì. Kiểu khinh thường này của nàng giống như một sự sỉ nhục thầm lặng dành tặng cho đối phương.

Cố Vãn Tình có chút xấu hổ, trong lòng cười chua chát: "Chị còn tưởng rằng người nhà của em sẽ tống chị vào tù, dù sao chị suýt chút nữa đã giết chết em."

Cố Vãn Tình chưa bao giờ nghĩ rằng việc mình làm là sai, nhưng hình ảnh Hứa Ôn Giảo vào hôm tai nạn, cả người đầy máu và gần như không còn hy vọng sống vẫn đọng lại trong tâm trí và khiến cô ta day dứt cả đời.

Không biết điều gì đã làm Hứa Ôn Giảo xúc động, nàng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Cố Vãn Tình mà trong lòng không hề có tính toán, nghi ngờ hay chán ghét.

Trong chốc lát, nàng nhếch môi như đang suy nghĩ điều gì đó, từng chữ trong lời nói đều khiến người ta phải chết tâm.

"Sống trong ngục giam ngăn cách với thế giới bên ngoài không bằng luyện ngục ở trần gian. Sống không bằng chết mới chính là quả báo lớn nhất dành cho chị."

Nghe được những lời tàn nhẫn này, chút lòng tự trọng cuối cùng của Cố Vãn Tình đều tan nát, vẻ mặt chỉ còn lại sự đau đớn và tuyệt vọng.

Hứa Ôn Giảo nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương, nhẹ nhàng nói: "Cố Vãn Tình, mỗi lần tôi ở chung với chị đều là vì Hứa Úc Liêm. Không có chị ấy, chị đối với tôi chẳng là gì cả, tôi thậm chí sẽ không bao giờ nói một chữ với chị."

"Kể cả việc đồng ý gặp chị lần cuối, tôi cũng mong rằng sau này chị sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Tôi không muốn người ấy của tôi phải phiền lòng, chỉ có vậy thôi."

"So với cái chết, tôi càng mong chị tiếp tục sống trong nỗi dằn vặt hơn."

Cố Vãn Tình cảm thấy ngực khó thở, hô hấp trở nên nặng nề, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Hứa Ôn Giảo: "Em hận chị đến như vậy sao?"

Hứa Ôn Giảo mở nắp bút và bình tĩnh ký vào biên bản giải quyết.

"Chị không xứng đáng để tôi có bất kỳ cảm xúc nào."

Ký xong văn bản hòa giải, Hứa Ôn Giảo đứng dậy chuẩn bị rời đi, để lại lời cuối cùng cho Cố Vãn Tình.

"Từ nay về sau, chúng ta đừng gặp mặt nhau nữa. Chị hãy chăm sóc bản thân mình cho tốt đi."

Nhà hàng mà Trương Viên Chi đã đặt trước là một nhà hàng mang phong cách của phương Tây, hướng ra sông, có tầm nhìn toàn cảnh những kiến trúc mang tính biểu tượng của thành phố A. Buổi tối có nhiều người đến đây để bàn chuyện hợp tác kinh doanh và mức tiêu thụ bình quân đầu người của họ đều bắt đầu ở mức năm nghìn tệ trở lên.

"Cô vẫn chưa tra ra được thân phận và lai lịch của người này sao?" Trên đường đến nhà hàng, Hứa Úc Liêm hỏi trợ lý đặc biệt toàn năng của mình.

Trương Viên Chi nuốt nước bọt đáp: "Tôi đã kiểm tra và không tìm thấy gì. Họ đột nhiên xuất hiện trong nước và tôi đoán ngay cả tên của họ cũng có thể là giả."

"Thân phận được giấu kỹ như vậy sao?" Hứa Úc Liêm bắt đầu nảy sinh lòng cảnh giác, "Thôi bỏ đi, cô đừng điều tra nữa. Thời điểm này rút dây động rừng là không tốt."

Sau khi gia nhập ngành, Hứa Úc Liêm phát hiện ra thành phố A chưa bao giờ có một gia tộc đứng đầu nào. Toàn bộ đều là hợp tác cùng có lợi của các bên, thêm một người bạn vẫn tốt hơn là tăng thêm một kẻ địch mạch cho mình. Nếu tiếp tục điều tra, rất có thể sẽ gây thù chuốc oán với người ta cho nên cô cũng biết bản thân phải có chừng mực.

Vào mỗi tối trong tuần, nhà hàng này có rất nhiều khách hàng, người phục vụ hỏi danh tính của Hứa Úc Liêm và dẫn cô đến chỗ ngồi đã đặt trước.

Một bàn bốn chỗ, cô đến sớm hơn mười phút so với thời gian đã thỏa thuận, nhưng vị khách kia lại đến sớm hơn cô.

Chiếc áo khoác có thắt lưng màu trắng tinh, bên trong là chiếc áo len cổ cao kết hợp với quần tây thẳng và đôi giày Martin màu đen. Người phụ nữ có đôi lông mày và đôi mắt mềm mại, vẻ ngoài này không khiến cô ấy trông quá trang trọng mà nhìn có vẻ thanh lịch hơn những gì mà Hứa Úc Liêm đã nhìn thấy ở công ty vào sáng nay.

Phong cách ăn mặc này nhìn rất quen, cho nên Hứa Úc Liêm đã nhìn kỹ rất nhiều lần.

"Lý tiểu thư, xin lỗi đã để cô chờ lâu."

"Tôi mới tới đây không lâu thôi." Lý Vũ Hi đợi Hứa Úc Liêm ngồi xuống xong rồi mới liếc nhìn một bên. Người phục vụ hiểu ý, lập tức mang đến một chiếc máy tính bảng sạch sẽ.

Hai người đã quen biết nhau được hai ngày, không có chủ đề gì để trò chuyện. Hứa Úc Liêm đã bận rộn cả ngày, muốn mượn khoảng thời gian chọn món để nghỉ ngơi, ngón tay của cô trượt trên màn hình và không hề ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

Cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn phản chiếu dáng người thon thả của cô, còn Lý Vũ Hi ngồi ở đối diện lại có vẻ mặt nghiền ngẫm. Đầu ngón tay lướt trên điện thoại di động, cô ấy đã tìm thấy tất cả tin tức liên quan đến Hứa Úc Liêm. Cô ấy đọc lướt qua mười dòng, càng đọc càng thấy thú vị.

Hứa Úc Liêm ngước lên và nhận thấy ánh mắt của đối phương, mí mắt của cô giật giật.

Lý Vũ Hi khiến cho cô có cảm giác rất kỳ lạ, trong mắt của đối phương có một ý đồ đen tối không rõ ràng.

Người này rất thích quan sát mình, luôn có những câu nói đùa để rút ngắn khoảng cách. Đối phương cũng không thô lỗ, mỗi một bước đều đúng đắn. Mặc dù Hứa Úc Liêm có hơi nghi ngờ, nhưng cũng không tỏ ra chán ghét người kia tiếp xúc với mình.

"Hứa tổng . . . " Lý Vũ Hi cười cười, hỏi một câu không liên quan: "Nghe nói cô không thích đồ ăn của phương Tây là thật sao?"

Hứa Úc Liêm không nói gì, cũng không trả lời câu hỏi của đối phương.

Người không thích ăn đồ ăn của phương Tây không phải là cô mà là Hứa Ôn Giảo.

Cũng không biết nàng có đang ăn ngon hay không nữa.

"Chị ơi?"

Một âm thanh phát ra từ phía sau Hứa Úc Liêm, cô và Lý Vũ Hi đồng thời sửng sốt.

Lý Vũ Hi ngẩng đầu lên trước và bắt gặp ánh mắt của người đứng đằng sau Hứa Úc Liêm.

Mái tóc của người con gái này dài đến thắt lưng, một chiếc dây buộc tóc màu đỏ giữ ở đuôi tóc, khuôn mặt rõ ràng như một bức tranh thủy mặc.

Người này trông ở ngoài đời còn đẹp hơn ở trong ảnh.

Trong mắt của Lý Vũ Hi có sự chán ghét dành cho đối phương.

Hứa Úc Liêm đột nhiên quay đầu lại, trong lúc hoảng hốt, cô tự nhiên nắm lấy tay của Hứa Ôn Giảo, kìm nén cơn tức giận trong lòng và hỏi: "Tại sao em lại chạy ra khỏi bệnh viện?"

Hứa Ôn Giảo nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào đối phương, trong mắt hiện lên một sự vui vẻ không thể nào hiểu được. Nàng nhẹ nhàng nói: "Em tới đây để cùng chị bàn chuyện hợp tác."

Nói đúng hơn thì nàng đến đây để kiểm tra đột xuất.